Anh nghĩ, có lẽ là gần đây nhiều chuyện xảy ra nên làm cô có cảm giác không an toàn, đôi khi thay đổi hoàn cảnh, mở rộng tầm mắt, nhất định sẽ tốt hơn!!!
Trừ Ngải Tuyết ra, Mộ Dung Kiệt và Chu Bân cùng những người quanh sân băng đều là cao thủ bậc nhất.
"Không sao cả, nơi này tập trung đều là cao thủ, anh đây sẽtận tình dạy học sinh mới như em vài kỷ xảo, lần đầu học không được nhát gan, nếu không sợ té sẽ không sợ bị thương!”
Ngải Tuyết lắc đầu "Như vậy đi, em đứng xem các anh trượt là được rồi.”
Ngải Tuyết càng từ chối, Mộ Dung Kiệt càng quyết tâm muốn dạy cô, không cho cô phản kháng.
Không quan tâm đến gương mặt buồn bã của Ngải Tuyết, thong thả ung dung mang giày trượt băng vào cho cô, thấy cô có ý định từ chối lần nữa liền đánh vào trán cô:
"Vui lên không được ủ rủ, làm bảo bối của anh, phải có cơ thể khỏe mạnh, không nên có bộ dáng tiều tụy bệnh tật, anh sẽ không thích.”
"Vớ vẩn, em có bệnh đâu, rất khỏe mạnh mà."Ngải Tuyết vểnh môi nói ngược lại.
"Ok, ngoan, anh chỉ em chơi." Cơ thể cao to cường tráng của anh đứng che khuất tầm nhìn của cô về phía sân trượt.
Ngay tức khắc, cảm giác bị bức bách lấp đầy cơ thể cô.
"Học được sao!”Cô vuốt lỗ mũi, quả thật trong lòng không cam tâm, chẳng lẽ đời này cô phải chịu cảnh nhẫn nhịn trước mặt chồng?
Lúc này, Mộ Dung Kiệt mới dịu lại, làm mẫu vài động tác cho cô xem.
Ngải Tuyết căn bản không để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/268426/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.