Ngải Tuyết muốn nhức đầu với cô gái bên cạnh"Được rồi, chơi thì chơi!”
Thang Tiệp nghe Ngải Tuyết đồng ý, vui mừng nhảy cẩn lên chả khác gì con nít được ăn kẹo.
Ngải Tuyết đẩy Thang Tiệp chơi một lát, thấy gương mặt Thang Tiệp vui vẻ, cô cũng tươi cười theo!
"Tiểu Tuyết, tới tớ đẩy cậu!" Thang Tiệp cố ý đi xuống nhường cho Ngải Tuyết lên chơi!
Ngải Tuyết bất đắc dĩ nhún vai, chơi một chút cũng không mất mác gì! Ngây thơ thì cứ ngây thơ đi!
"Chuẩn bị xong chưa?" Thang Tiệp hỏi
"Rồi! ! !”
Thang Tiệp tay dùng sức đẩy, ngay lập tức, một cỗ lực từ sau lưng Ngải Tuyết đẩy cô bay lên cao!
"Ặc, Tiểu Tuyết bay, bay cao!” Thang Tiệp hưng phấn hô to.
Vốn cảm thấy trò này rất trẻ con nhưng thời khắc cơ thể được bay lên cao như lay động cả không trung, từng cơn gió ùa vào lòng cô.
Tất cả phiền não không vui đều bay mất theo cơn gió!
Vui mừng kêu to"Cao hơn chút nữa, cao hơn chút nữa!”
"Được" Thang Tiệp mỉm cười đáp lại!
Xích đu càng bay càng cao, tiếng cười của hai cô càng truyền đi xa! Trong khu trò chơi tràn ngập tiếng cười của hai cô gái, làm mọi người xung quanh vui lây!
Trong đám người đó, có một người đàn ông đứng bất động, đôi môi khêu gợi vẽ lên đường cong, đôi mắt mở to nhìn Ngãi Tuyết xinh đẹp như trong tranh vẽ.
Ngải Tuyết bay lượn trên không trung giống như một con chim nhỏ, càng quyến rũ như một con bươm buớm, cô bay rất cao rất cao, ánh mắt trời mùa thu dịu nhẹ rọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/268488/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.