Bên trong xe, Ngải Tuyết vừa nghe xong vừa kinh ngạc miệng há to, thật ra thì trong lòng có chút áy náy,
"Kiệt, làm như vậy có quá đáng lắm không?" Ngải Tuyết mím miệng, đều là phụ nữ với nhau, nghĩ tới cô ấy bởi vì mình bị nhiều người thi nhau chà đạp như vậy, trong lòng vẫn không nên trả thù thì tốt hơn.
Mộ Dung Kiệt dịu dàng vuốt mái tóc Ngải Tuyết, hơi thở hừ lạnh "Bảo bối, em đừng quên ả ta đã từng làm gì em, sao em có thể nhân từ với loại người độc ác đó?"
Ngải Tuyết không nói gì nữa, rơi vào trạng thái suy tư.
Trương Thiên mang theo 50 hộ vệ nhanh chóng chạy tới hiện trường, phong tỏa hiện trường.
Nếu lúc đầu là thái độ khinh thường thì lúc này đám người đó bắt đầu trợn mắt há mồm, cái này, hình như là tới thật rồi, vội vàng muốn chạy trốn.
50 hộ vệ không tốn chút sức lực nào đã bắt được bọn họ giải tất cả lên xe.
Cách đó không xa một cảnh viên trẻ tuổi ngồi trong xe cảnh sát quát mắng muốn xuống xe ngăn cản hành vi của 50 người đó.
"Khốn kiếp, đừng làm chuyện dư thừa, cậu chọc không nổi đám người đó đâu." Một cảnh quan ngồi bên cạnh lớn tiếng quát lớn.
"Nhưng mà, chuyện lớn như vậy sẽ chấn động cả thành phố, mình làm sao giải thích với sếp đây." Cảnh viên trẻ tuổi không có cam lòng nói.
Vào cương vị nhiều năm như vậy cũng không có thành tích gì, hôm nay thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện tài năng.
Tại sao lại khoanh tay đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/441193/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.