Dưới thân cô vô cùng đau nhức, e rằng hai ngày nữa cũng phải ở trên giường dưỡng thể, mặc kệ nó, dứt khoát trùm kín mền, nhẹ nhàng ra lệnh"Em đói ~”
Kiệt nâng khóe môi cười xấu xa, bắt đầu giở trò lần mò người trong chăn trêu chọc nói"Bà xã, còn chưa no sao? Em chờ chút, ông xã tới ngay.”
Ngải Tuyết cầm một cái gối ném vào mặt anh "Sắc lang, em đói bụng ——”
Kiệt đã sớm căn dặn dì Dư chuẩn bị món ăn, lập tức rung chuông cho người mang vào.
"Ăn nhiều một chút, để trắng trẻo mập mạp dễ thương!" Kiệt liên tục gắp thức ăn bỏ trong chén cô, từ chén cơm trắng thành núi đồ ăn.
"Kiệt, sau này em không muốn mang thai nữa."Ngải Tuyết cau mày nhớ lại cảm giác hôm trước vô cùng đau đớn và sợ hãi.
"Dĩ nhiên, có hai đứa con là đủ rồi, anh cũng không có dự định tạo thêm người.”
Còn phải nói, anh đâu dại dột lần nữa, ngày cô sinh với anh còn hơn cả ngày Tận Thế.
"Hì hì, thật à?”
"Dĩ nhiên, anh cũng rất đau lòng khi để em chịu cực khổ như thế.”
Ngải Tuyết tựa vào vai anh"Ông xã thật tốt, cám ơn ông xã.”
"Nha đầu ngốc, thật là khờ.”Kiệt ôm chầm lấy cô, bầu không khí giữa họ trên nên hạnh phúc ngập tràn.
***************
Năm năm sau.
Hai anh em Nha Nha và Tử Tử ngày một lớn, hai đứa nhỏ có dáng dấp rất yêu nghiệt, còn nhỏ đã xinh đẹp đến động lòng người như vậy, Nha Nha ngây thơ hoạt bát, đáng yêu làm cho ai nhìn cũng phải thương.
Còn Tử Tử có chút tà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/672586/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.