Mộ Dung Kiệt liếc nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng xinh đẹp mình cần tìm, cảm giác mất mác cuốn lấy cả trái tim"Cô ấy đâu?”
Khỏi cần nghĩ cũng biết đại ca nói tới ai, nhất thời bầu không khí trở nên kì lạ ai nấy đều trầm mặc.
"Kiệt, ông cụ trước mặt cháu, cháu không hỏi, tỉnh lại liền kiếm cô ta, nha đầu đó hại cháu chưa đủ thảm sao?”Ông cụ hơi bực, đến tận bây giờ vẫn nhớ tới nha đầu đó.
"Ông đứng chình ình như vậy chẳng lẽ không khỏe sao?"Cử động cơ thể, có chút đau, chỉ vào băng gạc trên đầu hỏi"Lúc nào tháo?”
"Thiếu gia chớ vội, đầu của anh chỉ bị thương nhẹ, đợi thêm mấy ngày nữa hãy tháo!"Bác sĩ vào chuẩn bị khám bệnh cho anh.
"Không có gì khác thường, ở lại bệnh viện quan sát vài ngày nữa là được! Tôi đi trước, có chỗ nào không thoải mái cứ nhấn chuông, tôi lập tức tới ngay."
"Không cần, cơ thể của tôi nên tôi hiểu rõ, tôi muốn lập tức xuất viện, còn cái đầu bư này tháo xuống cho tôi!”
"Không được, cứ ở đây, công ty và chuyện trong nhà đều có người xử lý, vắng cháu trái đất vẫn quay đấy, cháu nghe lời ông đừng để ông phải lo lắng."
Ông cụ cương quyết chặt đứt ý nghĩ của Mộ Dung Kiệt.
"Vậy cũng được, nhìn đôi mắt của ông đỏ hoe như vậy chắc đêm qua đã thức trắng, chỉ cần ông đồng ý về nhà an tâm ngủ thật ngon, cháu sẽ ở lại đây nghe theo lời của bác sĩ được không?”
Ông cụ hài lòng, nở nụ cười hiền hậu, không có việc gì là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ba-dao-trien-mien-voi-de-nhat-phu-nhan/672689/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.