Cửa phòng anh mở rộng, tựa như đang chờ đợi cô đến. Cửa thang may mới mở ra thì cũng cùng lúc anh bước ra khỏi phòng, nhìn cô hỏi :" Em vừa đy đâu thế? Bé con đang muốn gặp mẹ".
Anh giờ không còn giống như anh trước kia, vẻ ngoài đẹp trai ít ai bằng, lại cao lớn tuấn tú, gia thế hiển hách, khó trách Sầm Lạc Ly cao ngạo xinh đẹp kia lại không dễ dàng buông tay.
Cô lạnh lùng nhìn anh rồi đy lướt qua, không muốn để ý đến anh. Bước qua cửa nhà anh gọi :" Bé con ơi---", chỉ vài giây sau bé con đã chạy nhanh tới :" Mẹ, mẹ vừa đy đâu đấy?". Cô ôm con vào lòng, quay về hướng nhà mình, vừa đy vừa nói :" Mẹ đy xuống dưới nhà có chút chuyện".
Ngôn Bách Nghiêu ở phía sau cô nói :" Ăn cơm đã rồi nói chuyện tiếp được chứ?". Cô mở cửa nhà mình, không quay lưng lại, âm thanh lạnh lùng đáp :" Không cần". Bé con dùng tay kéo kéo góc áo của cô, giọng nói mềm mại vang lên :"Mẹ, con thích nhất ăn món canh cá nấu chua", cô vừa nghe con nói xong thì trong lòng chợt cảm thấy dễ chịu, đã nhiều năm như vậy nhưng con vẫn còn nhớ.
Ngôn Bách Nghiêu lại nói :" Em cũng mệt cả ngày rồi, đừng nấu ăn nữa. Hơn nữa bé con cũng đói bụng", anh vừa nói vừa hướng về phía bé con ra hiệu bảo hãy hành động. Bé con nhìn thấy tín hiệu từ anh cũng lập tức hành động phối hợp hoàn hảo, lấy tay ôm bụng nhìn cô rất đáng thương.
Cuối cùng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ban-dau-tinh-yeu-cuoi-cung/86238/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.