Uông Mộc Nhan bọc chăn ôm bé con ngồi ở ghế sau.
Lương Huân Thần ở ghế trước im lặng lái xe.
Đoàn Đoàn yêu dấu cố gắng dùng thân thể nhỏ bé ôm lấy ba, Uông Mộc Nhan biết tâm ý của Đoàn Đoàn, nhưng không thể để mặc bé Đoàn Đoàn giày vò thân thể như vậy.
Cậu bọc Đoàn Đoàn ở trong chiếc khăn lông to, mặc cho bên ngoài gió thổi vù vù vào lưng mình.
Dẫu sao cậu là người lớn, so với đứa trẻ thì sức đề kháng cao hơn.
Đoàn Đoàn luống cuống, bé sờ mặt ba thấy nóng ran, nước mắt cũng chực rơi xuống.
“Ba! Ba ơi!” Đoàn Đoàn sợ hãi làm cho Lương Huân Thần cũng hoảng theo.
“Sao vậy Đoàn Đoàn?”
“Ba nóng nóng! Ba nóng nóng!”
Lương Huân Thần quay đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng, ý thức dần mơ hồ của Uông Mộc Nhan, quay đầu xe đi tới bệnh viện. (Làm nhớ câu Hải quay xe:)))
“Để Đoàn Đoàn em bế cho, anh chăm sóc tốt Mộc Nhan đi.”
A Nguyên ôm bé con đang yên lặng rơi lệ nhưng giả vờ kiên cường, khe khẽ nói. [1]
“Cảm ơn.”
Lương Huân Thần nắm tay Uông Mộc Nhan đang nằm trên giường cấp cứu [2], nhìn A Nguyên gật đầu một cái, cuối cùng vẫn không buông tay.
“Không cần, coi chừng thằng bé là được.”
A Nguyên ôm đứa trẻ ra cửa bệnh viện, lau nước mắt cho bé con.
“Không có gì đâu Đoàn Đoàn yêu dấu à, ba con chỉ là mệt chút thôi, muốn yên ổn nghỉ ngơi một xíu, đừng có sợ, chúng ta về nhà cậu nào, anh trai đang chờ chơi cùng đấy.”
“Thật ạ?” Đoàn Đoàn ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bat-dau-tu-loi-noi-doi/2642202/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.