Trong phòng khách âm u, chỉ có màn ảnh chuyển động. Trên màn ảnh ấy chính là MV “dục vọng màu đỏ”
Người nam nhân lười biếng ngồi dựa trên sofa, mắt không ngừng nhìn chằm chằm hình ảnh trên bức tường*, như đang trầm tư gì đó. (*: tivi bằng máy chiếu hoặc màn ảnh cực mỏng như tấm rèm xài chảo hay vệ tinh)
“cái MV này, cậu đã xem mấy lần rồi.” Sái Dã bước vào phòng khách, bật đèn lên.
Hàn Âm Diệc nhắm mắt lại, cả người dựa hẳn vào sofa, “tớ chỉ muốn biết, cái MV này rốt cuộc có gì khiến người khác sợ hãi.”
“vậy cậu tìm thấy chưa?”
“chưa.”
Sái Dã đi đến quầy bar nhỏ trong phòng khách, lấy một bình rượu vang và hai chiếc ly.
“cậu rất để bụng việc Phùng tiểu thư sợ cậu?” y hỏi.
Hàn Âm Diệc suy ngẫm một lúc, đồng tình gật đầu: “đúng là rất để bụng.”
“tại sao chứ?” y có hứng thú tiếp tục hỏi, đưa ly rượu trong tay cho đối phương.
Tại sao ư? Vấn đề nay hắn chưa từng suy nghĩ qua, cứ như muốn một người cần hít thở, việc đó cứ như là việc hiển nhiên. Hàn Âm Diệc nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm rượu trong ly.
“cậu thật sự thích âm thanh của cô ta?” Sái Dã hỏi.
“ừm….” Hắn trầm ngâm, “nếu như nếu tớ thích âm thanh của cô ta thì chi bằng nói tớ thích âm thanh lúc hát của cô ta. Kì lạ thật, cứ như vậy mà thích, mà mê tiếng hát ấy.”
“ngoại trừ cô ta, tớ cơ hồ chưa thấy cậu mê tiếng hát của ai khác, thậm chí là ca sĩ đẳng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bi-doc-chiem/338075/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.