🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng 1 năm 1976, trước cổng trạm y tế Xuân Hoa.  

Trước bức tường trắng với dòng khẩu hiệu đỏ rực "Tất cả vì sức khỏe nhân dân", Trì Miểu cúi đầu nhìn tờ giấy khám trong tay, thất thần hồi lâu.  

Kết hôn sáu năm, cuối cùng cô cũng mang thai, hơn nữa đã được ba tháng.  

Lúc cô đi về khu nhà tập thể, một chiếc xe jeep màu xanh quân đội dừng ngay trước mặt. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc quân phục xanh đậm — chính là chồng cô, đoàn trưởng của quân khu Hoài Hải, Hàn Viễn Châu.

Hàn Viễn Châu nhìn cô, nhíu mày khó hiểu: "Sao em lại đến trạm y tế nữa?"  

Trì Miểu thản nhiên cất tờ giấy khám vào túi: "Em đi kiểm tra sức khỏe."  

Giọng Hàn Viễn Châu trầm xuống: "Về sau đừng đến nữa. Lên xe, về nhà."  

Nghe vậy, ánh mắt Trì Miểu tối sầm lại.  

Cô và Hàn Viễn Châu kết hôn đã sáu năm nhưng chưa có một mụn con.  

Mọi người đều nói cô là "gà mái không biết đẻ trứng", mẹ chồng bảo cô là tội nhân của nhà họ Hàn, cắt đứt hương hỏa của gia tộc.  

Vì áy náy, suốt sáu năm qua, cô luôn nhẫn nhịn, không biết đã uống bao nhiêu chén thuốc đắng, kim châm đau đớn đến đâu cũng cố gắng chịu đựng.  

Giờ đây, cô cuối cùng cũng mang thai, nhưng lời nói của Hàn Viễn Châu khiến hòn đá đè nặng trong lòng cô suốt sáu năm qua vẫn chưa thể buông xuống, cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực, không thể thở nổi.  

Lúc mở cửa ghế phụ, Trì Miểu chợt thấy một chiếc túi xách màu đỏ đặt trên ghế, rõ ràng là của phụ nữ.  

Hàn Viễn Châu cũng nhìn thấy, anh ta giải thích: "Gần đây anh có một học trò mới, anh tiện đường đưa cô ấy về, có lẽ cô ấy để quên."  

Trì Miểu lúc này mới hiểu vì sao anh ta lại ghé qua trạm y tế.  

Cô khẽ gật đầu, cầm chiếc túi xách đặt ra ghế sau.  

"Vậy anh nhớ trả lại cho cô ấy."  

Ánh mắt Hàn Viễn Châu lóe lên tia khác thường, anh ta tưởng cô sẽ tức giận, không ngờ cô lại bình thản như vậy.  

Trên đường về, cả hai đều im lặng.  

Chiếc xe jeep chạy vào hẻm Xuân Hoa, dừng trước cửa nhà họ Hàn.  

Vừa bước vào sân, mẹ chồng cô, Tôn Phụng Cúc, đã gọi cô vào bếp.  

Trong bếp, Tôn Phụng Cúc trừng mắt lườm cô, không ngừng đập chiếc chậu sắt trong tay, tức giận mắng: "Ngày nào cũng uống thuốc mà chẳng đẻ được cái trứng nào! Đồ đoản mệnh! Nhà họ Hàn cưới phải loại người như cô, đúng là xui xẻo tám kiếp!"  

Nhìn mẹ chồng liên tục mắng mỏ, ngọn lửa giận trong lòng Trì Miểu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.  

Cô tiện tay cầm chiếc đĩa bên cạnh, ném thẳng xuống đất.  

"Choang!" Một tiếng vỡ giòn tan.  

Trì Miểu không nhanh không chậm nói: "Mẹ, mẹ có thể đừng nói nữa được không? Ồn ào quá."  

Tôn Phụng Cúc sững sờ, kinh ngạc nhìn cô, một lúc sau, bà ta đen mặt bỏ ra ngoài tìm Hàn Viễn Châu.  

Trì Miểu đá những mảnh vỡ sang một bên, vừa nghe tiếng mẹ chồng khóc lóc kể lể với chồng mình, vừa ung dung nấu cơm.  

Nấu xong, cô không gọi ai, tự mình ngồi xuống bàn ăn.  

Vừa ăn được hai miếng, Hàn Viễn Châu bước vào.  

Trong phòng chính sát vách, tiếng khóc lóc của Tôn Phụng Cúc vọng đến: "Nhà này thật bất hạnh, rước về con gà mái không biết đẻ trứng, giờ còn dám ra tay với tôi! Ông ơi, ông mau đón tôi đi, tôi không sống nổi nữa!"  

Hàn Viễn Châu nghe mẹ khóc lóc, nhíu mày nhìn Trì Miểu: "Em đã nói gì với mẹ?"  

Trì Miểu ngước lên, bình tĩnh đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của anh ta, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy mẹ quá ồn ào, bảo mẹ im lặng một chút."  

"Ồn ào?" Hàn Viễn Châu cau mày chặt hơn: "Trì Miểu, từ khi nào em trở nên như vậy?"  

Lời vừa dứt, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài từ khu nhà bên cạnh bưng đĩa thức ăn bước vào.  

"Viễn Châu, anh chưa ăn cơm nhỉ? Đúng lúc em làm món cá, anh nếm thử đi."  

Người này là La Hiểu Lan, mối tình đầu của Hàn Viễn Châu.  

Hai người từng yêu nhau hai năm, nhưng cuối cùng cô ta lại lấy chiến hữu của Hàn Viễn Châu.  

Sau này, khi phân chia khu nhà tập thể, hai gia đình lại trở thành hàng xóm.  

Gần như ngày nào La Hiểu Lan cũng tìm cớ sang nhà họ Hàn, khi thì nhờ Hàn Viễn Châu sửa bàn, lúc thì bảo thay bóng đèn.  

Cô ta còn tung tin bên ngoài rằng Trì Miểu có vấn đề về sức khỏe, nên mới không thể mang thai.  

Nghe tiếng khóc lóc của Tôn Phụng Cúc, La Hiểu Lan lập tức quay sang Trì Miểu, ra vẻ đạo đức mà lên tiếng: "Trì Miểu, cô là con dâu, sao có thể cãi nhau với mẹ chồng? Cô phải coi mẹ chồng như mẹ ruột mà hiếu thảo, cô xem tôi và mẹ chồng tôi sống với nhau tốt biết bao, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau."

Nói xong, cô ta quay sang Hàn Viễn Châu, dịu dàng nói: "Viễn Châu, lát nữa anh nhớ khuyên nhủ thím, đừng để thím giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe."  

Trì Miểu không buồn để ý, tiếp tục ăn cơm.  

La Hiểu Lan lén lườm cô một cái, đổi giọng nói với Hàn Viễn Châu: "Viễn Châu, chồng em không có nhà, bóng đèn nhà em bị hỏng rồi, anh có thể giúp em sửa không?"  

Hàn Viễn Châu nhìn Trì Miểu vẫn đang điềm nhiên ăn cơm, không từ chối: "Được, anh qua ngay."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.