Tháng 1 năm 1976, trước cổng trạm y tế Xuân Hoa.
Trước bức tường trắng với dòng khẩu hiệu đỏ rực "Tất cả vì sức khỏe nhân dân", Trì Miểu cúi đầu nhìn tờ giấy khám trong tay, thất thần hồi lâu.
Kết hôn sáu năm, cuối cùng cô cũng mang thai, hơn nữa đã được ba tháng.
Lúc cô đi về khu nhà tập thể, một chiếc xe jeep màu xanh quân đội dừng ngay trước mặt. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông mặc quân phục xanh đậm — chính là chồng cô, đoàn trưởng của quân khu Hoài Hải, Hàn Viễn Châu.
Hàn Viễn Châu nhìn cô, nhíu mày khó hiểu: "Sao em lại đến trạm y tế nữa?"
Trì Miểu thản nhiên cất tờ giấy khám vào túi: "Em đi kiểm tra sức khỏe."
Giọng Hàn Viễn Châu trầm xuống: "Về sau đừng đến nữa. Lên xe, về nhà."
Nghe vậy, ánh mắt Trì Miểu tối sầm lại.
Cô và Hàn Viễn Châu kết hôn đã sáu năm nhưng chưa có một mụn con.
Mọi người đều nói cô là "gà mái không biết đẻ trứng", mẹ chồng bảo cô là tội nhân của nhà họ Hàn, cắt đứt hương hỏa của gia tộc.
Vì áy náy, suốt sáu năm qua, cô luôn nhẫn nhịn, không biết đã uống bao nhiêu chén thuốc đắng, kim châm đau đớn đến đâu cũng cố gắng chịu đựng.
Giờ đây, cô cuối cùng cũng mang thai, nhưng lời nói của Hàn Viễn Châu khiến hòn đá đè nặng trong lòng cô suốt sáu năm qua vẫn chưa thể buông xuống, cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực, không thể thở nổi.
Lúc mở cửa ghế phụ, Trì Miểu chợt thấy một chiếc túi xách màu đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-bo-lo/1182710/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.