🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương  1:

 

Cảm ơn đã hỏi thăm, tôi vừa lết ra khỏi ga tàu cao tốc mùa xuân, người đông đến mức khiến tôi cảm giác như sắp bị ép thành tờ giấy.

 

Tôi xách vali đứng bên lề đường, đầu óc choáng váng, song chẳng tài nào gọi được moojt chiếc xe nào chở tôi về nhà.

 

Chỉ còn cách gọi cho mẹ, phiền bà đến đón mình một chuyến.

 

Ai ngờ, vừa mới thốt được chữ “mẹ” thì điện thoại tắt nguồn.

 

Trái tim vốn đã lạnh nay lại phủ thêm một tầng sương mờ ảo.

 

Một cơn gió lạnh lùa qua, tôi run bần bật.

 

Ánh mắt lướt sang bên cạnh, thấy có một cái màn hình điện thoại phát sáng và một chiếc khăn quàng cổ màu hồng.

 

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi quay sang nhờ vả một cách thân thiện

 

“Bảo bối, cho chị mượn điện thoại một chút được không?”

 

Người đối diện có vẻ bị giật mình, nhưng cũng nhanh chóng đưa điện thoại qua.

 

À há, đúng là một cô nàng đáng yêu.

 

Lúc ngẩng đầu lên, tôi ngẩn mình.

 

Tin xấu: không phải con gái mà là con trai.

 

Tin tốt: đây lại là một anh chàng cực kỳ cực kỳ đẹp trai!

 

Cái miệng c.h.ế.t tiệt của tôi! Bao giờ mới bỏ được cái thói cứ thấy gái xinh là gọi “bảo bối” đây?!

 

Anh đẹp trai ấy có gương mặt góc cạnh rõ nét, sống mũi cao và thẳng.

 

Đẹp tự nhiên, đây chắc chắn là đẹp trai từ trong bụng mẹ.

 

Lẽ nào... đây gọi là trong họa có phúc?

 

Có lẽ nhận ra tôi đang nhìn mình hơi lâu, anh chàng lúng túng nghiêng đầu:

 

“Cô cứ dùng đi.”

 

Tôi nuốt nước bọt, tiếc nuối dứt ánh mắt khỏi anh ta, tập trung vào chiếc điện thoại.

 

Lập bập gọi:

 

“Mẹ ơi, mẹ đến đón con được không? Ở ga tàu cao tốc này con gọi mãi không được xe.”

 

Nhận được một câu xác nhận ngắn gọn nhưng chắc chắn, tôi an tâm cúp máy, đưa lại điện thoại.

 

Anh chàng nhận lại máy, vẫn đứng cạnh tôi, hình như cũng đang đợi ai đó.

 

Không dễ dàng gì, đến tai anh ấy cũng đỏ lên vì lạnh rồi.

 

Tôi bắt đầu suy nghĩ, làm sao tìm cớ trò chuyện thêm chút nữa, rồi tiện thể xin luôn cách liên lạc của anh luôn.

 

Ngay vài giây tiếp theo, có một người phụ nữ trung niên đi nhanh về phía chúng tôi.

 

Anh đẹp trai ngẩng đầu, đứng sững tại chỗ.

 

Buột miệng nói:

 

“Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?”

 

Ủa? Chẳng lẽ anh này cũng gọi mẹ tới đón?

 

Chưa kịp phản ứng, người phụ nữ ấy đã hồ hởi đáp:

 

“Trời đất, con hỏi gì kỳ vậy?”

 

“Ơ kìa, chẳng phải bạn gái con gọi mẹ đến sao?”

 

Vừa nói, bà vừa nắm chặt lấy tay tôi.

 

Lần này thì đến lượt tôi hóa đá.

 

Hoàn. Toàn. Đơ. Người.

 

Anh đẹp trai phản ứng cực nhanh mà tôi cũng không kém.

 

Gần như ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy lịch sử cuộc gọi, ánh mắt đó như đã đem tôi "tiêu diệt" hơn mười ngàn lần.

 

Tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng bừng, không thốt nổi một lời.

 

Tất cả là tại cái đầu vừa ngu xuẩn vừa mê trai của tôi, vừa thấy chữ "Mẹ" hiện lên là vội vàng ấn gọi ngay mà chẳng thèm nhớ đây là điện thoại của ai.

 

Mẹ của anh đẹp trai thì hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường.

 

Bà vui vẻ cầm lấy vali của tôi, nhét thẳng vào tay anh.

 

Rồi vừa chỉ vừa trách:

 

“Tiểu Tầm, con giỏi ghê! Lại dám để bạn gái con xách hành lý!”

 

“Nếu không phải mẹ tặng con cái khăn hồng này, hút vận đào hoa…”

 

“Con làm sao tìm ra cô bạn gái dễ thương vậy hả?”

 

Dứt lời, bà nắm lấy tay tôi, kéo đi về phía trước, cười như hoa nở:

 

“Con gái à, con xinh xắn quá, thằng nhóc nhà dì đúng là có phúc!”

 

“Xe dì đậu ngay đằng trước. Con mau lên xe sưởi ấm đi, đừng để ý tới cái thằng ranh đó.”

 

“À đúng rồi, dì mừng quá quên cả hỏi, con tên gì vậy, con gái?”

 

Một tràng câu hỏi dồn dập khiến tôi sững người tại chỗ.

 

Bản năng đáp lại, có phần ngại ngùng:

 

“Dạ, con tên là Kiều Ngôn Tâm ạ.”

 

Dì gật đầu hài lòng, hoàn toàn không để ý đến tiếng phản bác phía sau của Tiết Tầm:

 

“Mẹ, cô ấy không phải bạn gái con mà…”

 

Dì lườm anh một cái:

 

“Không phải bạn gái, vậy sao hai đứa đứng cạnh nhau?”

 

“Cô ấy đang đợi mẹ tới đón, còn con xếp hàng chờ taxi…”

 

“Không phải bạn gái, mà lại cho mượn điện thoại?”

 

“Điện thoại cô ấy hết pin nên…”

 

Dì bĩu môi, bật ra một tiếng “hừ” rất ra dáng:

 

“Con trai à, con tưởng mẹ dễ bị lừa thế à?”

 

“Con tránh ra một bên đi. Mẹ nói cô ấy là bạn gái con thì chính là bạn gái con.”

 

Tiết Tầm tức đến nỗi ôm trán, nhưng cuối cùng cũng chỉ biết đi theo.

 

Suốt dọc đường, tôi cũng từng vài lần định lên tiếng giải thích, nhưng đều bị sự nhiệt tình của dì “đánh bại”.

 

Bà nhất quyết kéo tôi về nhà ăn một bữa cơm cho bằng được.

 

“Con gái à, điện thoại con hết pin đúng không? Về nhà dì ăn cơm đi, vừa ăn vừa sạc cho đầy pin luôn!”

 

“Ăn xong, dì bảo Tiểu Tầm đưa con về nhà.”

 

Nói thật là... sạc điện đâu thì chưa thấy nhưng nãy giờ tôi luôn có cảm giác không thoải mái.

 

Vì ánh mắt của người nào đó phía sau, từ nãy đến giờ đã liên tục nhìn tôi kiểu như muốn phóng điện vào tôi luôn vậy.

 

Dì kéo tôi vào nhà.

 

Chưa kịp định thần thì mùi cơm thơm lừng đã xộc tới, kèm theo một tràng “meo meo gâu gâu” hỗn loạn.

 

Nhìn kỹ lại thì… trời ơi, đúng là nhà giàu!

 

Hai con mèo, hai con chó, nằm xếp hàng ngay ngắn trên thảm.

 

Thấy người vào, cả đám hào hứng nhào tới như đón thần tài.

 

Tim tôi lập tức tan chảy. Đúng là mèo người ta vẫn hơn mèo nhà mà.

 

Xin lỗi nhé, Lược Lược (con mèo ở nhà của tôi),tối nay mẹ phải ra ngoại tình rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.