"Cố Liên Hảo, chúng ta ly hôn đi!" Nguyên Anh Hùng nắm lấy tay Liên Hảo, nói một cách rất bình tĩnh.
Liên Hảo ngạc nhiên, cô hé miệng, nhưng một câu cũng không nói nên lời, chỉ cảm thấy bây giờ mình có nói cái gì cũng đều có vẻ giả dối. Nhưng mà! Nước mắt lại tựa như chuỗi hạt châu bị cắt đứt dây, ào ào rơi xuống.
"Thật hỏng bét! Cố Liên Hảo đã biến thành một phụ nữ thích khóc nhè." Nguyên Anh Hùng thở dài, lấy tay lau nước mắt trên má cô.
"Hãy nghe anh nói, Liên Hảo, em không cần phải cảm thấy áy náy hay khó chịu gì cả, cho đến lúc này anh nghĩ anh vẫn là một người đàn ông đẹp trai độc nhất vô nhị, có khí chất, tao nhã và chính trực nhất thế giới này, đáng tiếc là người đàn ông tốt này lại không phải là người đàn ông mà em yêu."
"Em cũng yêu anh. Anh Hùng!" Liên Hảo úp mặt vào tay anh, nức nở.
"Anh biết, anh biết mà, Liên Hảo!" Nguyên Anh Hùng buồn bã: "Nhưng tình yêu mà em dành cho anh vĩnh viễn không có sự ghen tuông, một chút cũng không có."
Liên Hảo cũng buồn bã.
Nguyên Anh Hùng lấy lại giọng điệu nhẹ nhàng: "Em biết không? Cố Liên Hảo, ở thời điểm em không biết đã có hai người đàn ông vì em mà quyết đấu."
Liên Hảo ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nguyên Anh Hùng chậm rãi vươn tay ra nhéo mũi Liên Hảo, đem chuyện xảy ra ở trường đua ngày đó nói cho Liên Hảo nghe, cuối cùng, ngụy biện: "Cố Liên Hảo, anh phanh xe lại không phải vì anh sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-chet-tiet-nay/1723377/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.