Liên Hảo bị Lan Đình Phương ép vào phòng, anh hung hăng đem cô ném lên giường, cởi áo ra, sáp lại gần, để cô nhìn rõ cánh tay anh.
"Cố Liên Hảo, mở to hai mắt nhìn rõ cho anh, những thứ này đều là do em mà có."
Mọi thứ tựa như một thước phim quay chậm, Liên Hảo đờ đẫn chuyển động ánh mắt, từng chút từng chút một nhìn vào nơi anh chỉ, có một chút sợ hãi, cùng một chút cám dỗ.
Ánh đèn nhợt nhạt rơi trên cánh tay anh. Trước đây, trên cánh tay bóng loáng kia không hề có mười mấy vết sẹo như vết đạn lớn nhỏ như vậy, những vết sẹo này cũng không dày đặc, phía trên có vài cái hơi mờ phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy rõ, ở giữa có vài cái rất rõ ràng, phía dưới cùng có một cái nhìn có vẻ dữ tợn, chúng phân tán rải rác trên cánh tay anh.
Liên Hảo ngơ ngác nhìn.
Trong mắt Lan Đình Phương có sự chật vật, tựa như chúa tể sơn lâm mất đi móng vuốt và răng nanh.
"Ngày 8 tháng 8 năm 2008, với tư cách là người lãnh đạo của một công ty tư nhân, anh được mời đến tham dự hội nghị thượng đỉnh truyền thông báo chí thế giới và trở thành một trong số mười người trong ba trăm người được mời có cơ hội diễn thuyết trong thời gian mười phút, người tổ chức thậm chí còn dành cho anh thời gian nhiều hơn năm phút so với chín người còn lại. Diễn thuyết kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài trong ba phút. Cuối cùng, một vị tiền bối mà anh sùng bái nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-chet-tiet-nay/1723457/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.