Lan Đình Phương đứng ở trên sân khấu, ánh mắt dừng ở trên người Liên Hảo. Anh đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước, khi đứng ở bên trong hội trường nhỏ của trường đại học ở Triều Dương, có phải cô cũng bất an như thế này?
"Tôi có một người quen, cô ấy đã ở bên tôi rất nhiều năm. Vì tôi không biết cô ấy tốt, cho nên cô ấy tức giận, và rồi cô ấy rời đi. Cô ấy đi rồi nhưng lại đem rất nhiều dấu vết của mình để lại. Mỗi năm cô ấy đều sẽ mang theo một đống lớn này nọ đi đến Châu Phi, lúc trở về lại vừa đen vừa gầy, có đôi khi còn có thể sinh bệnh. Tôi cảm thấy cô ấy làm vậy là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhưng cô ấy nói rằng chính những đôi mắt trong trẻo của bọn trẻ đã khiến cho cô ấy hết lần này đến lần khác muốn đi đến vùng đất đó. Sau này, khi cô ấy rời đi, tôi tò mò, vì thế tôi cũng đi đến nơi mà cô ấy đã từng nói đến. Đó chính là Châu Phi. Sau khi đặt chân đến đó, tôi mới biết được thì ra trên thế giới này còn tồn tại một nơi như vậy. Quốc gia đó hàng năm đều thiếu nước một cách trầm trọng, nơi mà không thể trồng được bất kỳ hoa màu nào, nơi mà mọi người mỗi ngày phần lớn thời gian đều sẽ ở trụ sở cứu tế xếp hàng chờ đợi để được phát một chút lương thực ít ỏi, nơi mà những bà mẹ mỗi ngày trước khi ngủ đều lo lắng đứa con ngủ ở bên cạnh mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-chet-tiet-nay/1723514/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.