Dưới sự đề nghị của vị giáo sư kia, Đại Thiến lôi kéo Lan Đình Phương tiến vào mê cung của trang viên Viên Minh, Liên Hảo bèn kéo mẹ cô ngồi xuống ở băng ghế trước lối ra.
Gió đêm tháng tư tựa như một chiếc khăn che mặt, mỗi lần gió thổi qua giống như người mẹ nhẹ nhàng vuốt ve tay của con mình vậy.
Liên Hảo tựa đầu vào trên vai mẹ, quý trọng thời gian không dễ gì có được này. Trên khóe mắt bà có vết thâm và có cả vết nhăn, vết nhăn này thật khiến Liên Hảo xót xa.
"Mẹ." Liên Hảo mang theo ngượng ngùng: "Mẹ, mỗi lần con ở trên tivi, trên báo nhìn thấy mẹ, con đều cảm thấy rất hãnh diện, mẹ, mẹ biết không? Cho tới nay, con... Con rất thương mẹ."
Sau cùng thì Liên Hảo cũng đem câu nói cất giấu ở trong lòng nhiều năm nói ra, sau này, Liên Hảo cảm thấy vô cùng may mắn khi ở thời khắc này, cô đem những lời này nói với mẹ mình.
Vết nhăn trên khóe mắt bà lộ càng sâu, hiển nhiên, là vì bà nở nụ cười. Bà bắt lấy tay Liên Hảo nắm trong tay mình, thanh âm nghẹn ngào: "Mẹ biết, mẹ luôn luôn biết, trên đời này làm gì có người mẹ nào không biết tâm tư của con mình, nhưng mà Liên Hảo, mẹ rất cám ơn con đã nói cho mẹ biết là con thương mẹ."
"Mẹ, mẹ có nhớ bà ngoại không?"
Liên Hảo nhớ ngày đó bà ngoại qua đời, mẹ ở Washington lấy thân phận bí thư xuất hiện trong hội nghị Trung Mỹ, Liên Hảo gọi điện thoại qua, bà ở bên kia chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-chet-tiet-nay/1723591/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.