6 năm sau, Biệt thự Frozen Z, Washington DC, Mỹ.
- Ông ngoại! Ông nội!_ Một cậu bé 4 tuổi dễ thương, mũm mĩm, trắng trẻo vừa nhảy xuống xe đã kêu toáng lên. - Cháu về rồi đây!
- Cháu trai tôi!_ Bố Khang từ trong nhà bước ra, ôm lấy thằng bé. - Bánh bao của ông có mệt không?
- Ơ! Bố cháu gọi cháu là bánh rán cơ mà!_ Thằng bé chỉ cánh tay mập mạp về phía bố mẹ mình. Ngọc nghe thế liền cười: - Bảo Thiên, con là bánh ú!
- Con là bánh ú ạ?_ Thằng bé nghiêng đầu. - Bánh ú có ngon không mẹ?
- Ngon! Con đi bảo ông ngoại làm cho con ăn đi!_ Khang vuốt tóc con trai mình, để nó vào nhà tìm ông.
- Bố, chúng con về rồi ạ!_ Khang và Ngọc tươi cười nói. Ông đứng lên: - Đi chơi có vui không? Lần sau hai ông già này cũng phải đi mới được.
- Chúng con đã mua vé cho hai bố rồi, tuần sau hai người đi chơi thỏa thích!_ Ngọc nói.
- Hai đứa về rồi à? Vào nhà đi!_ Bố Ngọc cầm tay cháu ngoại đi ra. - Hai ông già này vừa vào bếp, làm được món bánh rất được! Nhanh vào thử đi!
- Bố thấy ở đây thế nào?_ Ngọc hỏi bố Khang. - Có thoải mái không ạ?
- Từ ngày mẹ Khang mất đến giờ đã hai năm. Cảm ơn con. Nếu con không đưa bố sang đây, chắc bố đã cô đơn ngần ấy thời gian rồi._ Ông lắc đầu.
- Chúng con chỉ muốn tốt cho hai người. Bố yên tâm, lúc nào rảnh, cả nhà chúng ta sẽ về Việt Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-cua-ac-quy-mau-lanh/2419264/chuong-40-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.