Bỗng nhiên một đôi giầy da xuất hiện trước tầm mắt, một tia hi vọng lóe lên trong lòng, cô vội gạt đi nước mắt ngẩng đầu lên đầy chờ mong:
- Anh . . .
Lời còn chưa thốt ra hết, cô liền sững người lại, lại một lần nữa chìm trong nỗi thất vọng, căn bản người tới không phải là anh, có điều khiến cô có phần ngạc nhiên không khỏi thắc mắc tại sao Lâm Phong lại có mặt tại đây.
Lâm Phong lại một lần nữa từ góc độ trên cao nhìn xuống người con gái này, cả người cô rủ xuống, tinh thần sa sút rất thiếu sức sống, không giống với cô của thường ngày. Chứng kiến bộ dạng yếu ớt đó của cô khiến anh khẽ đau lòng, anh rất muốn giang tay đón lấy cô mà ôm thật chặt trong lòng, hi vọng có thể gạt đi hết những phiền muộn đè ép cô. Nhưng anh chỉ có thể dưới cương vị là người quen, người bạn khẽ khom lưng nâng đỡ cô cho đứng vững rồi cất lời đáp lại ánh mắt đang tràn đầy thắc mắc của cô:
- Chủ nhân của buổi triển lãm này là người mà hôm nay tôi có hẹn coi mắt.
Hà Phương mở to đôi mắt như muốn xác định rõ người đang đứng đối diện cô có thực sự là tổng giám đốc Lâm Phong của công ty cô hay không, cô thật không nghĩ tới một người lạnh lùng, lạnh nhạt như anh cũng có thể chấp nhận đi tới một buổi coi mắt. Nhưng rồi dần dần mới vỡ lẽ, việc này hẳn là bình thường khi một người thành đạt như anh cũng đã tới tuổi dựng vợ gả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-cua-nang-e-tu-ky/422924/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.