2 phút sau, Phương bê khay nước ra đặt xuống bàn, nghe Nguyên và Thiên nói cảm ơn, tiếp tục cô đi ra phía Tuấn Khải đang ngồi và đặt li nước xuống, bất chợt anh cầm lấy tay cô, ánh mắt như soi xét, anh bắt đầu để ý tới cô ngay từ khi bước chân vào nhà, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của nó, khuôn mặt này hình như anh đã gặp ở đâu rồi thì phải( thì đúng quá rồi còn gì, giành giật nhau cái khăn hàng hiệu màu xanh dương ở trong quán đó thi)
- Này, hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi nhỉ?
Bị nắm tay bất ngờ, Phương giật mình quay sang ngắm nghía 1 lúc rồi nói
-Ơ, chắc anh bị nhầm với ai rồi, tôi đâu có gặp anh lần nào đâu( thì cũng đúng thôi vì lúc đó Khải đang bịt khẩu trang, đội mũ kín mít thế ai mà nhận cho nổi)
-Cô biết nói tiếng Trung????_ Khải vẫn đang dò xét, khuôn mặt này thật sự rất quen, căn bản là anh chưa kịp nhớ ra
-Ừ, tôi rất giỏi nói tiếng Trung, mà thế thì sao?_ anh ta làm sao thế nhỉ? sao lại điều tra nó như tội phạm thế? Thái độ kì lạ hết sức mà
“ rõ ràng mình đã gặp cô ta ở đâu rồi, cả giọng nói này nữa nghe quen lắm”
Thấy anh vẫn đang ngẩn ngơ, Phương bỏ tay anh ra khỏi tay cô và chuẩn bị đi vào trong con mắt khó hiểu của 2 cô bạn và Vương Nguyên+ Thiên Tỉ. Lúc này Khải bỗng đứng bật dậy hét to
-Là cô, chính là cô
Phương nghe thấy vậy quay lại, trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-cua-vuong-tuan-khai/1967249/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.