Tin nhắn đã lâu không được trả lời, Thiệu Minh Nguyệt ngón tay khẽ động đậy, nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại. Lâm Tương Tư vừa ho vừa nhấc máy.
“Ừm.” Anh nhẹ nhàng quay đầu thở ra một hơi và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Im lặng hai giây.
“Giọng của cậu…” Thiệu Minh Nguyệt chớp mắt, áp điện thoại sát vào tai hơn, cô cắn môi: “Cậu có thể nói thêm một câu được không?”
Lâm Tương Tư khẽ cười khiến lồng ngực rung lên, anh ho mấy tiếng rồi mới hạ giọng nói: “Cậu muốn tôi nói gì?”
“Giọng cậu khàn quá.” Thiệu Minh Nguyệt trầm giọng hỏi: “Bị ốm à? Cậu khó chịu lắm phải không?”
“Vẫn ổn.” Lâm Tương Tư khẽ nhếch khóe miệng: “Một chút thôi.”
Làm sao có thể chỉ là một chút, nghe có vẻ đặc biệt nghiêm trọng. Thiệu Minh Nguyệt không biết tại sao, chỉ thấy xót xa, còn khó chịu hơn cả khi chính mình bị ốm. Đôi mắt cô bỗng đỏ lên: “Cậu đã uống thuốc chưa?” Cô khẽ hỏi.
“Chưa.” Lâm Tương Tư an ủi cô: “Không sao đâu, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
“Cậu không uống thuốc, làm sao có thể khỏi được?” Thiệu Minh Nguyệt tức giận nhíu mày, bực bội vì thái độ không hợp tác của anh. “Trong ký túc xá có thuốc không?” Cô hít hít mũi, rút một tờ giấy, ấn vào dưới mắt, thấm những giọt nước mắt sắp rơi.
Lâm Tương Tư chưa kịp lên tiếng, cô đã mở ứng dụng đặt đồ ăn và chọn một đống thuốc.
“Hình như có, cậu đừng vội, để tôi xem đã.” Lâm Tương Tư vừa nói vừa di chuyển đến mép giường, nắm lấy tay vịn của thang, dùng sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-dam-say-cua-em/2651034/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.