Anh ta ngồi một mình một góc, cách biệt với mọi người, lặng lẽ hút thuốc, đôi mắt chất chứa nỗi buồn bã, sự từng trải, tựa hồ cuộc sống này chỉ đem lại toàn những thương đau, cô quạnh, đổi thay, khiến người khác không khỏi tò mò muốn biết tại sao.
Buổi tối hôm đó, Đường Du mua ngay vé tàu quay về thành phố B. Lúc tiễn biệt, Lâm Khai rất muốn giữ cô lại. Vì anh mới trải qua nạn lao tù, mọi người trong gia đình vẫn chưa hoàn hồn, muốn anh ở lại nhà thêm vài ngày, còn Lâm Khai thì muốn cô đợi để cùng về thành phố B.
Đường Du rất kiên quyết, lúc đi cũng không để Lâm Khai tiễn, ông bà Lâm đều tỏ ra lạnh nhạt, đến nửa câu khách sáo dường như cũng tiếc. Không biết hôm đó bà Lục rốt cuộc đã nói gì mà khiến họ thay đổi thái độ nhanh đến vậy. Nhưng cũng chẳng sao, Lâm Khai đã bình an trở về, cô và họ từ nay không nợ nần gì nhau nữa.
Đường Du mua vé ghế cứng, từ thành phố N về thành phố B mất mười mấy tiếng đồng hồ, chặng đường tương đối vất vả, nhưng trên người cô đã chẳng còn bao nhiêu tiền. Vấn đề tài chính buộc cô phải đối mặt với rất nhiều chuyện, như tiền thuê nhà vì giờ đã là trung tuần tháng Mười hai, rồi cả công việc ở hộp đêm Loạn thế giai nhân, cô mới chỉ làm ở đó có hai buổi, lúc đi do quá hoang mang nên cũng chẳng kịp gọi điện thoại xin nghỉ, bây giờ…
Khác với những gì cô nghĩ, khi đến Hộp đêm Loạn thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-dau-don-the/390434/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.