Hai tháng sau, Xích Y chính thức đụng vào Hồ Kỳ tiêu cục.
Buổi trưa nắng ấm ngày đầu xuân, Hải Bằng từ phía Bắc trở về với thân thể đầy thương tích được người khác dìu vào sảnh phòng. Huỳnh Hoa và Tứ Bình được lệnh gọi khẩn cấp, Huỳnh Hoa dùng năng lực của mình chữa trị cho Hải Bằng, Tứ Bình cũng vội vàng liệu thương cho những người còn lại.
Thương thế tạm ổn Hải Bằng cho Hồ Kỳ biết chuyến đi của mình bị Xích Y phục kích, người chết hơn một nửa, hàng hóa cũng không đưa được đến nơi. Hồ Kỳ ngồi phịch xuống ghế đưa tay day day trán. Diễn biến sự việc quá nhanh khiến ông có chút bàng hoàng.
- Đại ca, nếu lúc này chúng ta vẫn chưa có hành động gì cụ thể nhất định sẽ không kịp nữa.
Hồ Kỳ gật đầu:
- Ta biết chứ, nhưng hành động thế nào mới mang lại hiệu quả, làm sao để không thất bại lại mà một chuyện nữa.
- Đại ca, cách duy nhất để chống lại số đông chính là kết minh.
- Nhưng bây có vẻ như không còn kịp nữa.
- Không kịp cũng phải thử, chúng ta không thể ngồi chờ được nữa. Chúng ta sẽ bị tiêu diệt trước khi biết được thế lực bọn chúng mạnh đến mức nào!
- Ta hiểu ý của đệ nhưng bây giờ ta đang rất rối rắm.
- Đại ca.
Người trong nhà gần như đều tập hợp đủ mặt trong đại sảnh ngày hôm ấy. Hồ Kỳ quay sang tất cả hỏi:
- Mọi người có nghĩ được cách gì tốt hay không?
Mọi người nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên làm thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-hoa-co/2098567/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.