Cả ba vừa xem vừa đọc to nội dung những chữ viết trong mảnh giấy:
“Ta đương kim quốc sư, nhàn rỗi quá độ, thân mang thần lực, có thể lấp biển dời non lại không thể triển khai nên vào núi khoét hang, mang Dạ Minh châu chôn sâu lòng đất!
Nó là một phần sức mạnh của ta cũng là bảo vật trấn môn của Cầm Thiên phái. Nó là một vật sở hữu linh hồn to lớn, sức mạnh vô biên, tuy nhiên chỉ khi nào gặp người thích hợp là Thiên Cầm của phái Cầm Thiên mới có thể sử dụng.
Sau tám trăm năm sẽ có người mang được nó ra ngoài để ngăn một màn chiến tranh đẫm máu…
Muốn mang “Bảo Vật” ấy ra khỏi hang sâu, cần có một đôi nam thanh nữ tú, không được chênh lệch tuổi tác quá năm năm, trẻ trung tráng kiện – dương thọ không được hơn 30 năm – dương khí âm khí còn đầy đủ. Sức nặng hai người cộng lại không được hơn 170 cân. Vì lối vào là vực đá không chân rất dễ sụp, vỡ.
Một trong hai người vào tìm Bảo Vật nhất thiết phải có võ công, vì bên trong có chứa cơ quan hung hiểm. Vào địa đạo nhất thiết phải với tinh thần tự nguyện và không vụ lợi, không sợ hãi. Nếu không vĩnh viễn cũng chẳng thể mang được Bảo Vật rời khỏi nơi cất giữ.
Trước khi dấn bước chuẩn bị càng kỹ lưỡng càng tốt, vạn nhất người đầu tiên vào đó thất bại sẽ vĩnh viễn không thể trở ra, người bên ngoài cũng vĩnh viễn không thể đi vào bên trong thêm lần nào nữa.
…”
Nhã Kiều đọc xong bức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-hoa-co/2098692/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.