Nhóm của Lục Mang đến trạm đầu tiên, nhà Lưu Tiểu Đồng.
Xe dừng ở đầu hẻm, ba người bọn họ xuống xe. Ninh Trừng dẫn đường, Lâm Khiếu Ba đi phía sau, cách cô khoảng hai mét.
Lục Mang đi sau cùng, trước sau như một, anh chầm chậm bước đi, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Trong ấn tượng của Ninh Trừng, hình như lúc nào anh cũng có rất nhiều câu đố cần giải đáp, phảng phất chuyện của thế giới, của mọi người không quan hệ gì đến anh. Hầu như mỗi ngày anh đều không bước chân ra khỏi cửa, tựa như con rồng ẩn mình nơi hang sâu.
Đến nhà Lưu Tiểu Đồng liền thấy Lưu Tương đang đứng ở cửa, trông thấy Ninh Trừng, cô ta lập tức mời bọn họ vào nhà, dồn dập hỏi thông tin về Lưu Tiểu Đồng, “Cảnh sát Lâm, Quất Tử, Tiểu Đồng nhà tôi có thể tìm thấy được không?” Vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.
Ninh Trừng có hơi bất ngờ, cô ta gọi cô là Quất Tử, chắc là do Lưu Tiểu Đồng thường gọi cô là chị Quất Tử. Cô vừa định tiến tới an ủi cô ta vài câu, nhớ ra phía sau còn có một người, liền giới thiệu: “Mẹ Tiểu Đồng, vị này là Giáo sư Lục, cố vấn tâm lý học tội phạm của Cục cảnh sát chúng tôi. Anh ấy sẽ giúp chúng ta mau chóng tìm ra được Tiểu Đồng.”
“Cám ơn mọi người, mọi người ngồi trước đi, trong nhà tôi hơi bề bộn. Tiểu Đồng không có ở nhà, tôi cũng không có tâm tình thu dọn. Trước đây cũng nhờ thằng bé giúp tôi làm mấy việc vặt này. Thằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-khi-quyt-chin/1591516/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.