7.
Sau khi 20.000 chuyển khoản được báo đến tài khoản, giọng nói lo lắng đến đau đầu của nhỏ bạn thân cũng lập tức vang lên:
“Cậu lại cần tiền nữa à? Chẳng phải cậu đã trả hết nợ rồi sao? Đừng nói với tớ là mấy kẻ đó lại lật lọng, tìm tới tận cửa nữa nhé.”
Tôi cười trấn an:
“Không có đâu, tớ trả hết từ lâu rồi, lần này không liên quan đến bọn họ.”
Nói đến đây, tôi không kìm được mà xót xa xoa nhẹ đầu thằng bé bên cạnh.
Vì để trốn nợ, mấy năm qua tôi đã dắt con lang bạt qua không biết bao nhiêu thành phố.
Thật sự đã thiệt thòi cho con rồi.
“Nguyệt Nguyệt, hôm nay tớ gặp lại Giang Hiên.”
“Tớ không cẩn thận cào xước xe của anh ấy, giờ phải bồi thường 15 vạn.”
Nói xong, tôi liền đưa điện thoại ra xa một chút.
Quả nhiên, giọng Nguyệt Nguyệt lập tức bùng nổ qua điện thoại:
“Cái gì cơ!!??”
“Cậu nói cậu gặp lại Giang Hiên? Còn phải bồi thường tiền cho anh ta!!!”
Đợi đến khi cô ấy gào mệt rồi, tôi mới thở dài kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay một cách đầy bất lực.
Không ngờ, sau khi nghe xong, giọng Nguyệt Nguyệt lại bình tĩnh hẳn:
“Cậu có biết bây giờ Giang Hiên là người thế nào không? Đó là nhân vật m/á/u mặt, nổi bật, thuộc dạng trẻ tuổi thành đạt mà ai cũng phải ngưỡng mộ.”
“Người như anh ta lại thiếu 15 vạn à? Rõ ràng là mượn cớ để tiếp cận cậu đó…”
Tôi ngẩn người một lúc, vội vàng phản bác:
“Không thể nào.”
“Năm đó tớ đã thẳng tay đá anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-khong-hen-truoc/2781998/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.