Hứa Gia Lạc và Phó Tiểu Vũ ôm nhau lâu thật lâu.
Về lý trí, cả đôi bên đều tự biết đêm đầu xuân vẫn còn rất đỗi lạnh lẽo, đứng ôm nhau ngay cửa ra vào chẳng phải chuyện hay. Nhưng mà, khi ai nấy đều chẳng mở miệng, cái ôm ấy vẫn dây dưa mãi chẳng dứt nổi.
Hứa Gia Lạc cố nhịn cơn ho, để rồi khi không thể kìm được nữa, hắn hơi đẩy Phó Tiểu Vũ ra một chút và quay lưng lại ho khan dữ dội.
“Phó Tiểu Vũ à!” Hắn vừa ho vừa nói: “Em mau về nhà đi, ngày mai em không đi làm hả?”
“Có chứ.” Phó Tiểu Vũ vẫn nhớ chuyện mình cần đi làm, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Hay là em ở lại chăm sóc anh nhé Hứa Gia Lạc?”
“Không cần đâu, anh không sao cả. Ngủ một giấc anh sẽ khỏe hơn thôi.” Hứa Gia Lạc vô thức lắc lắc đầu.
Thật ra từ bé đến giờ hắn vẫn rất lì lợm, những vết thương ngoài do va chạm chẳng coi là gì. Có điều với hắn, cảm mạo phát sốt lại là chuyện khó chịu nhất. Càng khó chịu thì lại càng không muốn đến bác sĩ, lần nào ốm cũng chỉ tự mình uống kháng sinh mà thôi. Nhưng chính điều này lại khiến người khác cảm thấy hình như hắn không coi cảm cúm ra gì. Dần dà, Hứa Gia Lạc cũng lười giải thích, lúc bị ốm cũng chỉ một mình vượt qua.
Đến mức, hai chữ “Chăm sóc” này khiến hắn phải sững sờ một lát.
“Vậy anh có thuốc không?” Phó Tiểu Vũ lại nói: “Viên ngậm, Cephalosporin* với cả miếng dán nhiệt nữa, trong nhà anh có hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ky-la-da-xuat-hien/230752/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.