“Dù sao thì em cũng cứ không muốn gặp cậu ta đấy.” Phó Cảnh vừa vuốt mèo vừa lẩm bẩm: “Em đâu có đồng ý cho hai đứa nó yêu nhau đâu, cậu ta đâu có cần tự chạy đến tặng đồ, ai đáp ứng cơ chứ? Có nhiều tiền đến đâu đi chăng nữa cũng là kẻ đã ly dị có con riêng, em mới không thèm.”
Đường Ninh khẽ mỉm cười một cái. Bà không phản bác gay gắt, chỉ nói bằng giọng dịu dàng: “Đúng, Tiểu Vũ nhà chúng ta rất xuất sắc, không cần phải đến ý đến mấy thứ đó. Nhưng người ta đã mang đồ tới tặng thì ít nhiều gì cũng có lòng rồi. Với cả chị thấy Tiểu Vũ rất nghiêm túc, mấy hôm trước thẳng bé còn đăng một tấm ảnh chụp chung trong vòng bạn bè trên Wechat. Nếu đã như thế thì chúng ta hiểu rõ thêm cũng không phải là chuyện xấu.”
“Chị à, chị đã gặp cậu ta rồi, vậy chị cảm thấy Hứa…”
Phó Cảnh không nhịn được mà ngẩng đầu lên, khi nghe thấy nửa sau của Đường Ninh nói, ông ta lập tức dừng lại, vẻ mặt hơi ấm ức: “Được rồi, dù sao người ta cũng đã không thèm nhận người như em làm cha, em cũng không bận lòng đâu.”
Đường Ninh thở dài ôm Phó Cảnh vào lòng, thấp giọng nói: “Sao có thể không nhận em được chứ. Chỉ là thằng bé nó lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình…”
Trong mắt Đường Ninh bao hàm cả chút thận trọng, bà dừng một chút mới nhẹ nhàng nói tiếp: “A Cảnh, thật ra em bớt bận lòng một chút cũng tốt.”
Phó Cảnh ỷ lại vào bà nhất, bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ky-la-da-xuat-hien/230840/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.