“Cái gì?”
Phó Tiểu Vũ mở to mắt. Ánh rạng đông chiếu rọi lên mặt y, đôi mắt còn đang ngơ ngác tựa như có một lớp sương mù phủ quanh.
Hứa Gia Lạc nhìn Phó Tiểu Vũ, nhưng mà bảo hắn lặp lại câu nói kia lần nữa, dù chỉ vẻn vẹn lặp lại một lần thôi cũng khiến hắn cảm thấy không làm được.
Đương nhiên Phó Tiểu Vũ cũng không thật sự không nghe gì, chỉ là y vẫn chưa kịp phản ứng lại. Bởi vậy một giây ngay sau đó, y chợt không kìm chế được mà nâng giọng lên hỏi ngược lại: “Hứa Gia Lạc, anh nói anh muốn chia tay với em ư?”
Trong nháy mắt đó, thậm chí y không kịp cảm thấy cảm xúc gì khác, chỉ thấy choáng váng như bị giáng mạnh một cú vào đâu. Nửa câu đầu của y còn duy trì được ngữ điệu sắc bén là vì quán tính, nhưng đến nửa câu sau giọng y đã run rẩy: “Tại sao lại thế?”
Hứa Gia Lạc còn chưa kịp trả lời, Phó Tiểu Vũ đã áp buộc tiến lên trước một bước, có điều lần này y lại chợt khẽ rên một tiếng: “A…”
Đau quá.
Cơn đau này khiến Phó Tiểu Vũ đột nhiên nhớ ra tình cảnh lúc này của mình, và nỗi bối rối chợt ào ạt kéo đến.
Y quá phẫn nộ, bèn cúi đầu liều lĩnh thô bạo định giật chiếc đuôi kia xuống. Nhưng hành động bất thình lình và thô bạo kia khiến nơi vốn yếu ớt không chịu lực mạnh kia của y lại càng thêm khó chịu, trên mặt Phó Tiểu Vũ toát mấy giọt mồ hôi.
“Phó Tiểu Vũ!”
Hứa Gia Lạc đột ngột xông tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ky-la-da-xuat-hien/230855/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.