Hứa Gia Lạc chỉ cảm thấy người mình run bần bật.
Về sinh lý, quả thật cánh tay phải của hắn đau đến độ như bị lột sống một lớp da. Nhất là sau khi phản ứng lại, cảm giác đau cũng muộn màng kéo đến từng chặp từng chặp, đau đến mức Hứa Gia Lạc cứ tưởng toàn bộ dây thần kinh trên cánh tay đang nảy lên.
Nhưng mà, run rẩy không phải vì đau.
Mà vì hắn sắp không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được Phó Tiểu Vũ nhào tới ôm siết như thế này nữa.
Trước kia, Hứa Gia Lạc đã rất thích dùng từ “Nhào tới” để hình dung động tác ôm mình của Phó Tiểu Vũ.
Omega ấy cứ như một Hạ An cỡ bự, lúc ôm luôn mang tới cảm giác tấn công và mạnh mẽ, nhưng cũng hết lần này đến lần khác, người ấy sẽ vòng qua cổ hắn, cọ cọ thật thân mật đầy vẻ đáng yêu.
Đã quá lâu, quá lâu rồi không có khoái cảm trĩu nặng này rồi.
Có một giây, thậm chí Hứa Gia Lạc còn mơ màng tưởng đây chỉ là ảo giác của mình.
Phó Tiểu Vũ thật sự đang ôm mình sao?
Hứa Gia Lạc vô thức định trở tay ôm chặt Omega để xác nhận hết thảy, nhưng ngay tức khắc, tay phải đau buốt nhói, hắn thấp giọng “shhh” một tiếng.
Mẹ kiếp, dùng nhầm tay rồi.
Hứa Gia Lạc vội vàng dịch cánh tay phải có vẻ khá vướng víu vì bị thương kia ra, sau đó mới chầm chậm thử thăm dò dùng tay trái ôm lấy Phó Tiểu Vũ.
Trời ạ!
Nhịp tim càng lúc càng đập dữ dội hơn…
Là cơ thể của Phó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ky-la-da-xuat-hien/230932/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.