Sau khi tắm xong, Lộ Thanh Thanh bắt đầu sắp xếp đồ đạc. Trong lúc đang dọn dẹp, cô bỗng nhận ra món đồ trang trí trên túi đã biến mất.
Cô vội đổ hết đồ trong túi ra, rồi tìm kiếm khắp nơi. Những chỗ có thể tìm, cô đều đã lục tung, nhưng vẫn không thấy đâu.
Lộ Thanh Thanh ngồi phịch xuống ghế sofa, ánh mắt trở nên trống rỗng.
Chắc hẳn là trong lúc vùng vẫy khi bị tấn công tối nay, món đồ đã rơi mất.
Cái nắp bút máy đó, từ thời trung học, cô đã luôn mang bên mình. Bao nhiêu năm trôi qua, chưa từng làm mất lần nào.
Sau một lúc thất thần, cô cắn môi, bất ngờ đứng dậy, tìm trong ngăn kéo một chai xịt cay và một vài món vũ khí nhỏ cô từng mua để tự vệ trong những lúc nguy hiểm. Cầm theo điện thoại, cô chạy ra ngoài.
Lộ Thanh Thanh chạy một mạch đến trước cửa tòa soạn, dùng đèn pin điện thoại soi tìm ở những chỗ mình từng đứng tối nay. Nhưng mặt đất trống trơn, không hề có món đồ nào của cô.
Trở về nhà, cô đầy thất vọng.
Món đồ ấy, suốt nhiều năm qua, luôn là nguồn động lực giúp cô không ngại đối mặt với tương lai phía trước.
Nó là ánh sáng, là niềm tin của cô.
Cô không thể ngờ, trong một khoảnh khắc vội vã, nó lại bị đánh mất.
Nằm trên giường, Lộ Thanh Thanh trằn trọc mãi không ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô liền hiện lên ánh mắt lạnh lùng, đầy sát ý của người đàn ông kia, khiến cô tuyệt vọng như nghẹt thở.
Cô bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/172427/chuong-1907-1908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.