Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy, Chu Từ Thâm có lẽ cũng sắp rời đi rồi.
Buổi sáng, Nguyễn Tinh Vãn vừa mở cửa ra thì thấy Chu Từ Thâm đang tựa vào cửa phòng, giọng có vẻ còn mang vài phần mệt mỏi:
“Sớm sớm như thế này, em đi đâu đấy?”
“Khám thai.”
Nói rồi, cô cố ý hỏi một câu để chọc tức anh
“Chu tổng muốn đi cùng không?”
Chu Từ Thâm nói:
“Nếu như em đã mở miệng nhờ vả, tôi cũng không phải là không được.”
Nguyễn Tinh Vãn: “.................”
Cô đúng là không nên nói lỡ lời.
Chu Từ Thâm lại nói:
“Xuống lầu chờ tôi, tôi đi thay đồ.”
“Ồ.”
Lúc này vẫn còn sớm, Nguyễn Tinh Vãn cũng chưa ngủ đủ, vừa ngáp vừa ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, một dì hàng xóm đi qua:
“Tiểu Nguyễn, sớm như thế này đã thức giấc rồi sao? ”
Nguyễn Tinh Vãn cười nói:
“Đúng vậy, ra ngoài đi dạo.”
“Sao chỉ có mình cháu, Chu tổng đâu?”
“.....................”
Nhờ dì Tần lan truyền, giờ cả khu phố đều biết quan hệ của hai người.
Nhưng thế cũng tốt, tránh được việc mỗi lần bị Chu Từ Thâm kéo ra ngoài sẽ bị người khác hiểu lầm.
Lúc này, Chu Từ Thâm xuất hiện phía sau cô. Hàng xóm cười nói:
“Ta đã nói mà, không làm phiền hai người nữa, ta đi trước nhé.”
Sau khi dì hàng xóm rời đi, Chu Từ Thâm nhìn Nguyễn Tinh Vãn: “Không ăn sáng à?”
Nguyễn Tinh Vãn lấy lại tinh thần:
“Hôm nay tôi phải kiểm tra lúc đói, dì Hứa chắc là có nấu ăn, Chu tổng có thể..............”
Chu Từ Thâm bước tới:
“Đi.”
Trong bệnh viện, có rất nhiều người đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-ngot-ngao-va-am-ap/2659562/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.