Bóng bóng đèn đường vàng rực.
Hai chiếc bóng một cao một thấp bị kéo dài ra, Nhan Hàn Thành đút hai tay vào túi quần, đôi chân thon dài bước từng bước chậm như đang cố ý đợi người đằng sau, mà Mạc Thanh Ngải chỉ cúi đầu, hai tay khoanh lại trước ngực, bước đi.
Mạc Thanh Ngải có chút ảo não, căng thẳng không dám nói lời nào, đây là tình huống gì? Cô và Nhan Hàn Thành đã dây dưa với nhau hai mươi mấy năm, qua mười mấy năm cãi nhau tổn hại tế bào não, rồi lại mười mấy năm chia chia hợp hợp, còn có hai đứa con, vì sao bây giờ lại có cảm giác ngại ngùng như vậy?
Nhan Hàn Thành dừng bước lại, Mạc Thanh Ngải không kịp dừng đập thẳng mặt vào tấm lưng vững chắc của anh, lập tức ôm mũi kêu đau.
Nhan Hàn Thành bật cười, nhìn cô: "Bị đập đau rồi hả? Để anh xem."
"Không cần đâu." Mạc Thanh Ngải rầu rĩ không chịu buông tay, lẩm bẩm: "Tự nhiên dừng lại làm gì."
Nhan Hàn Thành không để ý đến những lời nói đó, kéo tay Mạc Thanh Ngải ra, sau đó thấy cái mũi đỏ rực của cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng xoa giúp cô: "May là không phải đi sửa, không bị lệch."
Cô khó tin nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, người đàn ông này đang nói đùa cùng cô trong hoàn cảnh này?
Nhan Hàn Thành nhíu mày nhếch môi: "Sao?"
"Em không phải đi chỉnh."
... ........
Nhan Hàn Thành thở dài, sau đó hỏi: "Tốt hơn một chút chưa?"
"Ừ."
Nhan Hàn Thành rụt tay lại, tự nhiên chuyển sang nắm tay cô, mười ngón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-nho-cua-dai-thanh/459500/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.