CHƯƠNG 14
Giờ xem như giấc mơ đã trở thành sự thật.
Vì quá thoải mái, nên Giản Nghệ Hân ngâm mình đến mức ngủ thiếp đi, cô thoáng cảm thấy có người đang vỗ mặt mình, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Thế Kiệt đang ở ngay trước mắt.
Anh đang mất kiên nhẫn nhìn cô: “Tôi còn tưởng cô ngủ say như chết rồi chứ.”
Giản Nghệ Hân hét toáng lên, rồi đứng phắt dậy khỏi bồn tắm.
Nhưng cô lại quên mất rằng, giờ trốn dưới mặt nước bọt trắng xóa mới là cách duy nhất không bị nhìn thấy hết…
Lâm Thế Kiệt nhìn cô bị ướt sũng thì nghiêm túc nhận xét một câu: “Thân hình cũng tàm tạm, nhưng ngực hơi nhỏ.”
Giản Nghệ Hân che ngực lại ngay, rồi ngồi xổm trong bồn tắm, hất nước về phía Lâm Thế Kiệt: “Anh ra ngoài đi! Mau lên!”
Lâm Thế Kiệt lau bọt nước trên mặt, bỗng nổi hứng thú trêu trọc cô, lạnh nhạt nói: “Có chỗ nào trên người cô mà tôi chưa nhìn thấy? Cô quên chuyện tối qua rồi à?”
Giản Nghệ Hân bịt tai lại ngay, không muốn nghe anh nói nữa, cô sắp quẫn bách đến phát điên rồi.
Lâm Thế Kiệt vừa rời đi, Giản Nghệ Hân cũng không còn tâm trạng tắm rửa nữa, vội lau khô người, rồi mặc áo choàng tắm vào.
Cô đang định đi ra ngoài thì nhớ đến câu nói “ngực hơi nhỏ” của Lâm Thế Kiệt, không nhịn được cúi đầu nhìn ngực mình, rồi ai oán: “Đâu có nhỏ chứ… rõ ràng là mắt anh ta kém.”
Giản Nghệ Hân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-sung-nghien-cua-tong-giam-doc-lam/2002620/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.