CHƯƠNG 90
“Đúng vậy ạ.” Giản Nghệ Hân lập tức tròn mắt, dì Liễu là người mà lúc trước ông cụ bảo Lâm Thế Kiệt tìm đấy. Giản Nghệ Hân cười ha ha: “Cháu biết ông cụ thích viết thư pháp vào buổi tối nhất, hay là tối nay cháu không đi, ở lại đây cùng ông nội!” Giản Nghệ Hân cười, khuôn mặt nhỏ như nở thành đóa hoa đào xán lạn, cộng thêm cái miệng dẻo, lấy lòng hết mình.
Ông cụ cũng chỉ có mấy sở thích đấy.
“Không được!”
Bỗng nhiên, ngoài của lúc này truyền tới một giọng nói lanh lảnh mà bá đạo.
Giản Nghệ Hân nhíu mày, nhìn Lâm Nghi Đan đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người. Sắc mặt cô ta thay đổi, đi tới: “Cháu để quên điện thoại di động. Ông nội, cháu biết ông thích viết thư pháp, cháu cũng rất thích…”
Nhìn dáng vẻ không coi mình là người ngoài của Lâm Nghi Đan, Giản Nghệ Hân nhướng mày: “Trùng hợp thế à?”
Vừa nói xong, lập tức bị Lâm Nghi Đan trừng mắt lườm, có điều Giản Nghệ Hân không để ý chút nào!
“À đúng rồi!” Giản Nghệ Hân bỗng nhiên như bừng tỉnh, ngọt ngào kéo tay ông cụ: “Ông nội, vậy thì cho Nghi Đan một bức đi. Hay là cho cô ấy trước đi ạ, chúng ta là người một nhà, ông cho cháu lúc nào cũng được, vẫn nên ưu tiên cho người ngoài trước…”
“…”
Giản Nghệ Hân đáng chết!
Giản Nghệ Hân giống như bé thỏ trắng, thấy Lâm Hàn Tình ngăn Lâm Nghi Đan lại, sau đó đưa cô ta ra ngoài.
Đôi mắt cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-sung-nghien-cua-tong-giam-doc-lam/2002776/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.