Nỗi đau khổ trong trái tim của cô và anh đều như nhau. Loại đau khổ trước nay vẫn sục sôi, không cách nào đè nén. Dày vò tới nỗi cô và anh chỉ có thể nghi ngờ và trách móc. Chia ly vẫn đến đúng hẹn.
Buổi chiều văn phòng họp, các đồng nghiệp tụ tập lại, bàn bạc phương án phân chia hoa hồng 3 quý, hình thức gần đây rất tốt, ai nấy đều mặt mày rạng rỡ, trừ tôi.
Di động reo, là Lâm Khải Chính.
Tôi theo thói quen ra khỏi phòng họp, rẽ về phía ban công trên đỉnh đứng. Chắc anh muốn hẹn tôi đi ăn cơm, đột nhiên tôi cảm thấy tẻ nhạt.
"Mấy giờ tan làm? Anh tới đón em?" Anh hỏi bên đầu điện thoại.
"Ưhm.... Còn đang họp, tối nay chắc phải làm thêm." Tôi ấp úng trả lời.
"Có phải ... không vui không?" Anh hỏi thăm dò.
"Không có, rất bình thường, sớm muộn cũng sẽ gặp phải, hơn nữa cô ấy cũng rất tốt, thực sự phải làm thêm, làm một bản hợp đồng, có thể rất muộn." Tôi trả lời một cách thành thật, ngữ khí hoàn toàn tự nhiên.
Anh dường như có chút thất vọng: "Vậy à! Vậy em làm thêm xong, anh tới đón em về nhé?"
"Em sẽ gọi điện cho anh sau." Tôi vui vẻ nói, sau đó vui vẻ tạm biệt anh.
Nụ cười trên mặt cứng ngắc, nhất định cũng rất khó coi. Cự tuyệt lần này thực ra không phải tức giận mà là sợ hãi, không có cách nào ngồi lên chiếc xe đó, cũng không có cách nào ở gần anh, mùi của người nào đó chắc vẫn chưa bay hết.
Tôi nhìn ra mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-thu-3/1750633/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.