Tình cảm mãnh liệt như đê vỡ, nước đổ khó hớt lại. Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mất sạch dũng khí. Tiếp theo nên làm thế nào đây?
Tương lai không chắc chắn khiến trái tim người ta dâng lên cảm giác sợ hãi và đau buồn.
Tôi thu dọn qua loa đem tất cả đống quần áo nhét hết vào trong va ly, đồ vừa nhiều vừa lung tung, tôi dùng hết sức mới có thể đóng valy lại.
Lúc này, chuông cửa reo. Tôi mở cửa, Lâm Khải Chính đang đứng ở ngoài. Tôi vội nói: "Đợi em chút!" Rồi quay người kéo va ly ra cửa.
Anh đưa tay ra nhận, tôi dùng tay ngăn lại, nói: "Không cần, không cần, em tự làm được."
Anh không thèm để ý, khăng khăng giành lấy va ly, nói với tôi: "Đi thôi, mấy vị lãnh đạo đã đợi ở dưới tầng."
Cửa thang máy mở, bên trong trống rỗng không người. Hai chúng tôi bước vào, trong không gian kín đáo, một lần nữa tôi lại đứng kề vai với anh. Tôi quay đầu nhìn anh, vẻ mặt anh lãnh đạm, đang ngước mắt nhìn con số trên thang máy. Thấy tôi nhìn anh, anh quay đầu hỏi: "Sao thế?"
Tôi không trả lời. Anh quay đầu lại, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Trong lòng tôi cảm thấy thật ngọt ngào.
Thang máy xuống đến tầng một, tôi giơ tay định giành lấy hành lý lần nữa : "Để em cầm cho, người khác thấy không hay đâu."
Anh lắc đầu, kéo hành lý của tôi ra khỏi thang máy.
Trong đại sảnh đã có một đám người đều là những gương mặt quen thuộc trong bữa tiệc tối qua. Thấy Lâm Khải Chính đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-thu-3/1750643/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.