Hoắc Dương vào bật đèn, nhưng còn chưa kịp thay giày đã vọt tới nhà vệ sinh để nôn. Dư Lạc vừa thay giày vừa gọi, "Hoắc Dương?" Anh định đẩy cửa nhà vệ sinh vào xem.
Hoắc Dương khoát tay ra sau, "Anh đừng vào." Vừa dứt lời lại bắt đầu nôn khan như đang khó chịu lắm.
Dư Lạc nhìn hắn mà chẳng biết làm thế nào. "Không sao đâu." Anh tiến lên định vỗ lưng Hoắc Dương.
Hắn vẫn khăng khăng không cho anh qua, "Anh đừng ra đây. Em không sao đâu, anh vào em mới có chuyện."
Dư Lạc rót cốc nước ấm rồi đặt lên bồn rửa, "Anh đợi em ở ngoài."
Sau một lúc lâu, Hoắc Dương mới đi ra, "Sao anh còn ở đây?"
"Đợi em." Dư Lạc đứng lên khỏi ghế, "Không sao chứ?"
Hoắc Dương chẳng nói chẳng rằng, chỉ bước lại gần rồi khẽ tựa đầu lên vai anh, "Anh đừng động đậy."
Dư Lạc sờ cái tai còn hơi đỏ của Hoắc Dương, sau đó cúi đầu nhìn vào mắt hắn, "Anh dìu em đi ngủ."
"Mệt quá đi."
Dư Lạc bắt lấy cánh tay Hoắc Dương, dỗ dành bên tai hắn, "Ngủ một giấc là tốt rồi, dựa vào anh này."
Lúc thật sự nằm lên giường, Hoắc Dương lại mở mắt, vừa dõi theo anh vừa cười không ngậm được miệng, "Dư Lạc."
"Hửm?" Dư Lạc ép phẳng góc chăn.
"Dư Lạc."
"Sao vậy, khó chịu à?"
"Em chỉ muốn gọi anh thôi." Trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh của Hoắc Dương như muốn hút hồn người đối diện.
Dư Lạc xoa đầu hắn, "Ngủ ngon nhé, Hoắc Dương."
Hắn từ từ nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm trước khi đi, Dư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-tron-ven/1825380/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.