Vừa mở ra đã thấy hai túi lớn đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày.
Tất cả đều đã được tách ra, một túi cho Lê Cảnh Trí, một túi cho Lê Nguyệt.
Lê Nguyệt cầm quần áo lên nhìn, là kích cỡ của cô ấy.
Bên dưới là quần áo lót, cô ấy cầm lên xem lại, cũng đúng kích cỡ luôn.
Cô ấy cầm quần áo nhìn về phía Lê Cảnh Trí: "Những bộ quần áo của cô có đúng kích cỡ không?"Lê Cảnh Trí gật đầu: "Đúng.
"Lê Nguyệt kinh sợ: "Sao Hướng Diệc Nhiên biết rõ kích cỡ quần áo của chúng ta thế?"Nếu như Lê Nguyệt không nói ra, Lê Cảnh Trí cũng không để ý vấn đề này.
Lê Nguyệt hỏi như vậy khiến cô ngây người.
Lê Nguyệt ném quần áo xuống đất, tức giận: "Tôi nhổ vào, mệt cho tôi còn vừa cảm thấy anh ta là người tốt.
Tên lưu manh chết tiệt.
Tôi nhìn nhầm anh ta rồi.
"Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi cho Hướng Diệc Nhiên.
Hướng Diệc Nhiên thấy Lê Nguyệt gọi, tưởng Lê Cảnh Trí xảy ra chuyện gì, lo lắng: "Làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi quay lại ngay đây.
""Quay lại cái rắm, anh không được quay lại đây.
Sao anh lại biết được kích cỡ quần áo của tôi và Cảnh Trí, thậm chí cả đồ trong anh cũng biết? Anh nhìn trộm à?"Hướng Diệc Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Hóa ra là việc này, tôi còn tưởng bị thế nào.
""Tối khinh, đây là chuyện lớn, anh là đồ đi nhìn trộm, ai biết được anh có giở trò gì ở trong nhà không, tôi không dám để Cảnh Trí ngủ lại đây, tôi muốn dẫn cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1888444/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.