Lâm Dĩ Thuần cúi đầu, dè dặt đi qua người cô.
Lê Cảnh Trí nhìn cô ta cũng thấy phiền, cầm điện thoại tức giận, định quay về tìm Lăng Ý tính sổ.
Lâm Dĩ Thuần thấy sắc mặt không vui của cô, trở nên căng thẳng, không đứng vững, trượt chân, tài liệu trong tay rơi lả tả.
Tài liệu chính thức không thể đóng quyển, chỉ dùng kẹp giấy kẹp tạm.
Tài liệu rơi như vậy, căn bản không thể trực tiếp đưa qua được, phải sắp xếp lại lần nữa, tuy rằng không khó nhưng cũng tốn thời gian.
Hơn nữa đây đều là tài liệu khẩn cấp, hiện giờ không thể giao được.
Lâm Dĩ Thuần cuống lên, vừa lau nước mắt, vừa nhặt tài liệu, dáng vẻ bị người khác bắt nạt.
Lê Cảnh Trí không muốn dây dưa với cô ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Dĩ Thuần, nếu như cô không nói gì đó, cô lại thấy có lỗi với bản thân.
"Cô khóc cái gì? Tôi mắng cô hay đánh cô, hả?""Tôi không khóc.
" Lâm Dĩ Thuần thút thít.
"Cô cho rằng tôi mù hay tôi bị ngu?"Lâm Dĩ Thuần nhặt tài liệu lên, khóc lớn hơn: "Tôi chỉ sợ phu nhân hiểu nhầm tôi, tôi thực sự không nghĩ như vậy.
"Lê Cảnh Trí tức giận, bật cười: "Cô luôn miệng nói tôi đừng hiểu lầm, đừng tức giận, vậy tôi đã nói cái gì?"Lâm Dĩ Thuần không biết trả lời thế nào, hoảng loạn nhặt tài liệu trên đất.
Quản lý thương hoa tiếc ngọc, thấy thế, vội làm người hòa giải: "Được rồi, Lâm Dĩ Thuần cô đừng khóc nữa, đi phòng vệ sinh rửa mặt đi, để tôi nhặt tài liệu.
""Cảm ơn quản lý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1888491/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.