"Không đeo được.
" Lê Cảnh Trí đấu tranh một hồi mà vẫn thất bại, nhìn như sắp khóc.
Cho dù cô cố gắng thế nào, cũng không đeo vào được.
Lăng Ý liếc nhìn: "Mua sai kích cỡ rồi.
"Mua nhỏ quá.
Sau khi Lê Cảnh Trí phát hiện không thể đeo, lập tức ném củ khoai nóng bỏng trong tay ra, gờm hắn: "Anh còn nhớ nhầm kích thước của mình?""Không chú ý, có lẽ cầm nhầm.
"Cô lấy chăn bọc lấy cơ thể, mở ngăn kéo lấy ra hai hộp khác, cẩn thận nghiên cứu, phát hiện đúng là kích cỡ không giống nhau.
"Hai cái này sẽ không sai chứ?""Anh tự làm đi.
""Làm người phải đến nơi đến chốn, cái trước không vào được, lần này không thể từ bỏ.
" Hắn nói rất hùng hồn, như đang ở trong một giờ học đạo lí.
"Nhưng em không quen, em không làm đâu.
" Cô xấu hổ không thể tả.
Sờ thôi thì không sao, đây còn vừa nhìn vừa sờ, vừa rồi đã tiêu tốn hết tất cả dây thần kinh xấu hổ của cô rồi.
Hắn nhíu mày: "Sau này làm nhiều rồi sẽ quen.
"Lê Cảnh Trí bị hắn làm cho đỏ mắt, tức giận gọi tên hắn: "Lăng Ý!"Hắn biết cô nổi nóng, ậm ừ hai tiếng: "Gọi ông xã đi, anh sẽ giúp em.
""Ông xã.
""Nói lại.
""Ông xã, ông xã.
"Lăng Ý biết nếu trêu cô nữa cô sẽ trở mặt, đành xé gói, nhưng vẫn đặt lên tay cô.
Cô trừng mắt với hắn: "Không phải anh vừa nói sẽ giúp em sao?""Anh đang giúp em.
" Hắn vừa nói xong, đã cầm theo tay cô, đeo bao vào.
Tốc độ của hắn rất chậm, nhìn đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-yeu-va-hon-nhan-co-vo-nho-cua-lang-thieu/1888506/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.