Bụi cỏ cách đó không xa lay động, Diệp Chính Phong từ chỗ đó đi ra ngoài.
Diệp Mộc Tê thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Hạ Anh và Ân Lan đi theo phía sau Diệp Chính Phong, hình như mẹ cô đã gọi Ân Lan.
Có Dung Ảnh Thần ở bên, Hạ Anh cũng không lo lắng Diệp Mộc Tê, bà chỉ liếc nhìn Diệp Tuệ Tuệ đang khóc.
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mình tận mắt chứng kiến, Hạ Anh vẫn còn sợ hãi, trong mắt bà vừa kinh ngạc vừa oán giận, vừa thương hại vừa khó hiểu đối với cháu gái mình.
"Tuệ Tuệ…""Đừng bắt tôi! đừng bắt tôi, tôi không cố ý.
" Khi Diệp Tuệ Tuệ nhìn thấy Diệp Chính Phong và Hạ Anh, dường như cô ta đã nhìn thấy một tia hy vọng, vội vàng khóc với Hạ Anh: “Không phải cháu muốn đẩy cô ấy… Cháu thực sự không muốn đẩy cô ấy, cháu chỉ là hồ đồ trong phút chốc.
”"Cháu sai rồi, đừng bắt cháu vào tù!"Diệp Tuệ Tuệ khóc lóc thảm thiết, nhưng tất cả mọi người có mặt đều tận mắt nhìn thấy bộ dáng hung ác vừa rồi của cô ta khi cố đẩy Diệp Mộc Tê xuống nước, rất khó để liên tưởng với tính cách ngoan ngoãn, hiểu chuyện thường ngày của cô ta.
"Tôi đã báo cảnh sát rồi.
" Ân Lan chán ghét liếc nhìn Diệp Tuệ Tuệ.
Khi Diệp Tuệ Tuệ đang định đẩy Diệp Mộc Tê xuống nước thì Ân Lan đã gọi báo cảnh sát, lâu như vậy chắc cảnh sát sắp tới đây rồi.
"Không, không! Bác gái xin hãy tha thứ cho cháu, cháu không cố ý, cháu thật sự không cố ý!" Cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tn-80-quan-tau-yeu-kieu-ong-xa-si-quan-khong-nhin-noi/335063/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.