Mà bản thân bà ấy, nửa ngày làm việc ở công trường người đã phủ đầy bụi, bà ấy thậm chí còn xấu hổ đến không dám bước lên chào hỏi Hạ Anh…“Ồ, Diễm Hồng? Nghỉ trưa sao?” Hạ Anh đi tới nhìn thấy bà ấy, mỉm cười gọi bà ấy.Nhìn biểu cảm của Hạ Anh, bà hoàn toàn không để ý đến việc trên người bà ấy đầy bụi bặm.“Ừ.” Lâm Diễm Hồng gật đầu, cũng nở nụ cười hỏi: “Nghe nói Tê Tê...!Bây giờ con bé cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"“Không sao, tốt hơn nhiều rồi.
Con bé đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hạ Anh trả lời.Cũng vì suy xét đến tình trạng sức khỏe của Diệp Mộc Tê nên Hạ Anh tự mình ra ngoài mua đồ mà không gọi Diệp Mộc Tê.Tuy nhiên cũng còn có nguyên nhân là lúc bà đi ra ngoài Diệp Mộc Tê vẫn còn chưa dậy.“Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Lâm Diễm Hồng gật đầu, vẻ mặt có chút dè dặt nhưng ánh mắt lại rất chân thành.Hạ Anh cẩn thận đánh giá Lâm Diễm Hồng một chút, thấy bà ấy thật sự quan tâm khi nhắc đến Diệp Mộc Tê, những lời muốn hỏi cũng nuốt trở vào.Xem ra có lẽ Lâm Diễm Hồng cũng không biết về chuyện vào ngày Diệp Mộc Tê bị rơi xuống sông Diệp Tuệ Tuệ cũng có mặt ở đó.Có nên hỏi bà ấy không?Lâm Diễm Hồng liếc nhìn những thứ Hạ Anh đang mang, mặc dù tất cả đều là những vật bình thường, nhưng thời tiết này mà đã bắt đầu mua quần áo mùa đông thì không phải là hơi sớm sao?“Anh Tử, bây giờ chị đã mua quần áo mùa đông rồi sao?” Lâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tn-80-quan-tau-yeu-kieu-ong-xa-si-quan-khong-nhin-noi/335083/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.