Hơn nữa theo ý kiến của Diệp Mộc Tê thì những chuyện mà trước đây nguyên chủ đã làm hầu như luôn bị mắng.
Thật ra cảm xúc của Ân Lan rất ổn định, chỉ là trông bà ấy hơi mạnh mẽ và khi không cười thì nhìn rất nghiêm túc, điều này sẽ khiến mọi người hơi sợ bà ấy.
“Cháu chào dì.
” Diệp Mộc Tê suy nghĩ một chút vẫn là không gọi thẳng là mẹ.
Ân Lan: “?”Thời điểm gì mà lại sửa gọi bằng dì chứ?Cô gái nhỏ này lại đang làm gì vậy?“Ba cháu bảo cháu mang lá trà đến.
” Diệp Mộc Tê nói rồi đưa lá trà mà cô mang theo cho Ân Lan.
“Cửa mở, con vào trong ngồi trước đi, mẹ tưới nước xong sẽ vào.
” Ân Lan gật đầu, ấm nước nhỏ trong tay cũng không đặt xuống.
“Dạ, vâng.
”Giọng nói của Ân Lan rất bình thường, thản nhiên như nói chuyện với người nhà.
Diệp Mộc Tê thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ân Lan chỉ nói hai câu, nhưng lại khiến cô cảm thấy như! thật ra bà ấy cũng không ghét cô lắm đúng không?Ít nhất đối với người con dâu như cô, không quan tâm Ân Lan có miễn cưỡng hay không thì cuối cùng cũng đã chấp nhận cô.
Diệp Mộc Tê lên tiếng đáp lại rồi đi về phía bên trong nhà, cửa bên trong cũng được mở ra, có lẽ là do Ân Lan đi ra tưới nước nên không đóng lại.
Ở cửa có một kệ để giày, ngoài hai đôi dép lê ra thì còn có một đôi giày giải phóng nam lớn, có lẽ là của Dung Cảnh Thần, anh cũng ở nhà! Diệp Mộc Tê
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tn-80-quan-tau-yeu-kieu-ong-xa-si-quan-khong-nhin-noi/335094/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.