Trên đầu bỗng có tia sáng, mặt cô dính bùn ươn ướt.
“Tỉnh lại đi!”
Giọng ai thế này?
Mễ Trị Văn? Không thể! Lão đang nằm trong buồng bệnh nan y, cách đây mấy chục cây số. Na Lan cố mở mắt, nhưng bị một nắm bùn hắt kín mặt luôn. Cô định nói nhưng không ra tiếng.
“Ngươi khiến ta cảm động đấy! Ngươi ráo riết truy tìm bí mật của ta và đã có chút thu hoạch. Tiếc rằng, cũng như bí mật của ta, ngươi sẽ bị chôn vùi mãi mãi ở đây.” Giọng nói bên trên còn rùng rợn hơn cả hàn khí trong lòng đất này. Đất tiếp tục rơi xuống nhiều hơn.
Na Lan định kêu lên “Dừng lại”.
“Muốn ta dừng lại cũng được. Muốn giữ lại cái mạng như bông hoa nhỏ, không phải là không thể thương lượng.” Cái giọng ma quỷ cố ra vẻ dịu dàng. “Chỉ cần ngươi van xin ta, nói rằng ngươi đã sai, ta mới là người nắm vận mệnh ngươi, thậm chí nói rằng ngươi yêu ta, ta có thể vui lòng chấp nhận.”
Na Lan nín lặng.
“Thấy chưa, đây là cái tật đáng chết của người. Ngươi quá kiêu kỳ, rất không linh hoạt, thì chắc chắn đời ngươi sẽ khốn đốn. Chi bằng để ta giúp ngươi siêu độ cho nhanh!”
Na Lan kêu lên, “Dừng lại, dừng lại!”
Rồi cô bừng tỉnh.
Đúng là bên trên le lói ánh sáng. Đầu nhức như búa bổ. Cô lấy di động ra. 5 giờ 30 chiều. Trời hôm nay xám xịt, có lẽ chút ánh ngày cũng sắp hết. Cô không nhớ nổi lúc bị rơi xuống hố thì chỗ nào chạm đất trước, chỉ biết hiện giờ toàn thân đau nhức,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-dong-ro-mau/2108841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.