Trương Đồng cười hì hì bước qua:
- Phụ thân băn khoăn lắm đúng không? Để con san sẻ giúp cho.
Nàng đưa ra chủ ý thối:
- Kỳ thực tên Mãi Lư này không tệ, rất có hương vị quê cha đất tổ. Nếu thật không muốn gọi Mãi Lư, vậy gọi Tiểu Hắc cũng được, cha xem đôi mắt của bé Đại đen nhánh, rất đẹp đó.
Bé Đại đang nằm trên giường gạch, cha bé cầm trống bỏi chơi với bé, mẹ bé mỉm cười nhìn bé, trò chuyện với bé. Hai mắt bé chuyển động theo trống bỏi, thỉnh thoảng bé còn há cái miệng nhỏ nhắn chưa có răng cười ngây thơ.
Cha bé là cao thủ võ lâm, hiếm khi vừa chơi đùa với bé vừa chậm rãi nói chuyện với cô cô bé:
- Suy nghĩ của muội kỳ quái lắm, mắt hài tử đen nhánh rất đẹp thì nhũ danh chẳng phải là A Mặc sao? A Mặc tuy không tốt nhưng miễn cưỡng cũng có thể nghe được.
Phó Vanh cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử, dịu dàng cười:
- Đồng Đồng không phải vẫn đang nhớ lừa nhỏ chứ? Lừa nhỏ gọi Tiểu Hắc rất thích hợp.
Trương Đồng lắc lư chạy tới:
- Không phải không phải, nếu là lừa nhỏ thì nên gọi Tiểu Hoa mới phải, cũng có thể gọi là Tiểu Khôi. Đại tẩu, các hiệp nữ trong thoại bản đều cưỡi lừa, lừa rất không tệ!
Du Nhiên kéo Trương Đồng qua, mỉm cười nói:
- Bé Đại của chúng ta long tư phượng chất, so với thiên lý mã còn ngại chưa đủ nữa là. Đồng Đồng con đừng có đưa ra chủ ý bậy bạ nữa, hễ cái gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238112/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.