Xe ngựa đến trước cổng Bình Bắc hầu phủ, đã có quản sự đứng sẵn mời vào:
- Mời cữu gia.
Một tiểu đồng chạy vào báo tin, không lâu sau, Trương Kình, Trương Mại cùng nhau ra đón, hành lễ, gọi:
- Đại cữu cữu.
Nam tử trung niên này chính là đại ca của Du Nhiên – Mạnh Chính Tuyên. Mạnh Chính Tuyên ở cổng thành không đón được Mạnh Lại, trong lòng có chút không thoải mái, chẳng qua ông luôn giỏi kiềm chế, không tùy tiện thể hiện tình cảm nên chỉ mỉm cười đáp lại, được hai cháu trai dẫn đến nhà chính.
Trong nhà chính, người ngồi đầy cả phòng, cảnh tượng náo nhiệt. Thấy Mạnh Chính Tuyên đi vào, Phó Vanh, A Trì và Trương Đồng đều ra nghênh đón, gọi:
- Đại cữu cữu.
Mạnh Chính Tuyên trong mắt có ý cười, ôn hòa căn dặn:
- Không cần đa lễ.
Du Nhiên cười khúc khích nói:
- Đại ca, muội vừa nói với phụ thân lát nữa huynh chắc chắn sẽ tới. Quả nhiên, muội lại đoán đúng.
Huynh muội Trương Kình ở bên cạnh cười thầm, mẹ không phải nói thừa sao, ông ngoại được đón về đây thì cữu cữu chắc chắn sẽ qua đòi người rồi.
Mạnh Chính Tuyên mỉm cười:
- Ngũ muội muội lớn như vậy mà còn bướng bỉnh.
Huynh muội hai người vui vẻ trêu đùa mấy câu, mọi người hành lễ xong thì ngồi xuống trò chuyện.
- Cha, nhi tử đặc biệt đến cổng thành đón cha nhưng lại đi không công một chuyến.
Mạnh Chính Tuyên không khỏi oán trách. Mạnh Lại không biết đang suy nghĩ gì, không chú tâm nói:
- Vi phụ lớn tuổi, trí nhớ không tốt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238119/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.