Thân ma ma bị dọa giật nảy mình:
- Sao có thể như vậy được?
Không ngờ mình tới đây một chuyến, nửa phần lợi ích cũng không có, ngược lại còn làm mất bạc tiêu hàng tháng của chi thứ hai? Thái phu nhân mà biết thì mình nào có chỗ tốt để hưởng. Lần trước làm việc không hiệu quả, cộng thêm ném bạc vô ích vào trong cung, thái phu nhân đã phát giận, cắt tiền cơm của mình, mình còn suýt bị gậy đánh lên người nữa. Hôm nay lại xảy ra sai lầm thì cái mặt già đã nửa đời người của mình cũng không lo được.
Thân ma ma không dám cứng đối cứng, cười nói:
- Mấy năm nay bạc tiêu hàng tháng đều lấy từ tiền công, giờ sao lại lỗ mãng thay đổi? Không bằng cứ như cũ đi, vừa là tấm lòng quốc công gia hiếu kính thái phu nhân, vừa là thể diện trong phủ.
Hóa ra bà cũng biết mấy năm nay bạc tiêu hàng tháng đều lấy từ tiền công đấy, nuôi các người mấy năm nay còn chưa đủ sao. Nhu Hàn cười khinh miệt:
- Nếu muốn lấy bạc tiêu hàng tháng từ tiền công như cũ thì xin mời chi thứ hai giao nộp sản nghiệp, người hầu, và cả bổng lộc nữa. Thân ma ma, có phải là lý lẽ này không?
Trừ của hồi môn danh chính ngôn thuận là tài sản riêng trong nhà, thu nhập của các sản nghiệp còn lại, xin mời giao nộp. Nếu không giao, cũng không ai ép các người, chẳng qua toàn bộ các khoản chi phí xin tự lo liệu____tiền thu vào tự mình cầm mà tiền tiêu hàng tháng thì lấy trong của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238126/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.