Du Nhiên rất khách quan nói:
- Bà ấy vẫn luôn săm soi chọn người, tiếc là không có ai vừa mắt. Mấy năm đầu Trương Từ qua đời, không ít người trong tộc ngoài sáng trong tối thân cận bà ấy, mang tiểu hài tử còn nhỏ tuổi đến cho bà ấy nhìn. Chẳng qua bà ấy chê mấy tiểu hài tử đó tư chất bình thường nên không chịu.
Có lẽ trong lòng bà ấy, ai cũng không xứng làm nhi tử của Trương Từ.
Hóa ra là thế. A Trì cười ngọt ngào:
- Mẹ, chuyện con không hiểu còn nhiều lắm, mẹ đừng chê con ngốc mà từ từ dạy bảo con. Con tuy ngốc nhưng nhất định sẽ dụng tâm học.
- Ai ngốc?
Trương Mại nghe động tĩnh bên này thì không xem đánh cờ nữa mà bước qua:
- Chúng ta lúc nào thì có tiểu ngu ngốc? Nào nào nào, để ta xem thử.
Du Nhiên cười khanh khách nhìn tiểu nhi tử, rất có ý cười trên nỗi đau người khác, Mại Mại con mà tin mấy lời tán gẫu ngoài miệng, nếu A Trì về nhà tính sổ với con thì không ai có thể giúp con đâu! Nhi tử, vợ mình con tự dỗ đi, mẫu thân lực bất tòng tâm.
Đúng lúc sư công thấy thế cờ không tốt, có xu hướng sắp thua, nghe vậy cũng không hạ cờ nữa, cười hì hì nhìn qua:
- Tiểu ngu ngốc đâu, tiểu ngu ngốc ở đâu? Ta cũng muốn xem một cái.
Ông vừa nói vừa không cẩn thận tiện tay gẩy gẩy làm loạn các quân cờ.
- Sư phụ …….
Trương Tịnh thắng thế, đang tập trung nghĩ cách thừa thắng truy kích, lại bị lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238132/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.