- Lớn mật!
Giọng nói chói tai lanh lảnh của thái giám vang lên.
Đặng Du giật mình, vội ngẩng đầu, trước mặt là một nam tử trung niên mặc thường phục cổ tròn thêu bốn con rồng màu vàng rực rỡ đang vô cùng hứng thú nhìn hắn, theo sau là vài nội thị vẻ mặt kính cẩn.
Đặng Du quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến bệ hạ!
Hoàng đế cười nói:
- Miễn quỳ, đứng lên đi.
Đặng Du cung kính dập đầu đứng dậy, xuôi tay đứng hầu, vô cùng nghiêm chỉnh quy củ.
Hoàng đế vẫy tay gọi Đặng Du đến bên cạnh, cười khẽ nói:
- Ngươi lúc nãy hồn vía lên mây, là bị tiểu mỹ nhân nào nhẫn tâm vứt bỏ phải không?
Đặng Du bản tính phong lưu, bình sinh thích đi dạo kỹ viện, mua tiếng cười làm vui.
Đặng Du lỗ mũi chua xót, nửa thật nửa giả nói:
- Thần âm thầm say đắm một cô nương quốc sắc thiên hương, tiếc là gia thế nàng quá cao quý, phụ huynh nàng quá tài giỏi nên thần không dám trèo cao.
Kỳ thực không phải thần không dám trèo cao mà là tỷ tỷ thần không cho thần trèo cao.
Hoàng đế cười nói:
- Chuyện này dễ thôi. Sau đại triều hội Nguyên Đán, trẫm ban yến cho bách quan, ngươi nếu có tâm thì cứ việc cầu hôn trước mặt mọi người là được.
Mặc hắn là ai, ngươi cầu hôn, trẫm mỉm cười không nói, hắn dám không đồng ý?
Đặng Du vui mừng khôn xiết:
- Tạ bệ hạ thành toàn!
Tỷ tỷ chỉ toàn nghĩ vớ nghĩ vẩn, bệ hạ đâu có nghi kỵ. Được, có bệ hạ cho phép thì cha mẹ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238137/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.