- Sổ tơ vàng?
Ân phu nhân đầu tiên là ngây ngốc, kế đó là lửa giận trong ngực hừng hực bốc lên. Vốn là ý định có bao nhiêu hoàn mỹ nhưng bây giờ lại thành ra thế này! Sổ tơ vàng kia từ đầu đến cuối đều là muốn cho Tố Mẫn, nha đầu Tố Hoa kia xứng sao?
Ân phu nhân phẫn nộ thì phẫn nộ nhưng bà cũng không thể nào mở miệng nói với Từ thứ phụ “Ta chưa từng muốn đem sổ tơ vàng cho Tố Hoa, năm trước nói như vậy là vì muốn để Tố Mẫn gả thay.” Lời trong lòng này nếu để Từ thứ phụ biết, há chẳng phải sẽ tổn thương tình cảm phu thê sao?
Ân phu nhân nén giận, nhã nhặn giải thích với trượng phu:
- Sổ tơ vàng chỉ có một cái thôi. Vốn định gả Tố Hoa trước, nào ngờ lại thành Mẫn nhi xuất giá trước? Tất nhiên là phải cho Mẫn nhi, sau đó lại nghĩ cách tìm cho Tố Hoa một cái khác.
Sổ tơ vàng này không phải thứ bỏ tiền ra là có thể mua được, là vật có thể gặp nhưng không thể cầu. Năm đó Ân lão đại cũng là do cơ duyên may mắn mới được một cái này, mình không nỡ dùng nên định cho tôn nữ bảo bối.
Mình nghĩ cách tìm, mình nhất định sẽ làm chuyện này, thật nghiêm túc đi tìm! Chẳng qua là, nếu Tố Hoa cùng sổ tơ vàng không có duyên phận, tìm cũng tìm không thấy thì không liên quan đến mình. Ân phu nhân nhanh chóng tính toán và đưa ra chủ ý.
Từ thứ phụ lắc đầu:
- Không thể nói như vậy. Lời của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238149/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.