Đến Tàng Thư Các, Trương Mại rảnh rỗi đứng một bên:
- Từ huynh, đệ không vào, ở đây đợi huynh.
Trương Mại là người đã giúp Từ Tốn việc lớn nên Từ Tốn đối với hắn rất kính trọng, tươi cười đáp ứng, rồi tự mình vào trong Các tìm cầm phổ.
Trên gương mặt thanh tú nhỏ nhắn của An Hiệp cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng để lại một câu:
- Từ tỷ tỷ, muội tự đi dạo xung quanh một chút, tỷ không cần đi theo muội.
Không đợi A Trì trả lời, An Hiệp vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Trong sảnh đường u tĩnh, chỉ còn lại hai người A Trì và Trương Mại. Trương Mại khẽ cười, kéo ghế ngồi xuống:
- Để nàng khỏi chê ta cao.
Ngồi xuống chẳng phải tốt rồi sao.
A Trì cũng ngồi xuống đối diện, tỉ mỉ đánh giá hắn:
- Trước kia, ta thấy tâm tư của lão gia gia thật không uổng phí.
Sợ huynh luyện ngoại công ảnh hưởng đến ngoại hình nên đặc biệt dạy huynh nội công tâm pháp, tốn nhiều tâm huyết.
Trương Mại khẩn trương thẳng lưng lên:
- Trước kia? Vậy giờ thì sao?
Không lẽ ta bỗng dưng xấu đi, hay là nàng thấy ta càng có phong độ của nam tử hơn? Không đúng, chuyện này không hợp lý, không thể nào, có gì đó không ổn.
Trong mắt A Trì đều là vẻ nghịch ngợm, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ nghiêm túc:
- Giờ ấy hả, ta gặp lệnh đường thì thấy huynh thật sự không đẹp, còn không đẹp bằng một nửa bà ấy.
Có mẫu thân xinh đẹp như vậy, lẽ ra huynh phải tuấn tú hơn nữa mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238232/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.