Hai đứa nhóc ở lại Tây Viên ăn cơm tối xong mới về nhà, lúc về đứa nào cũng cầm theo một lọ hồng mai:
- Cái này là của Trương đại ca và lão gia gia tặng tụi con.
Trong mỗi chiếc bình sứ sáng bóng là một nhành hoa mai thổ yên chi, hương thơm hơn cả lan huệ, gương mặt hai đứa nhóc cười toe toét vì hưng phấn mà đỏ bừng như trái táo, nhìn vô cùng đáng yêu.
Hàng xóm Tây Viên khách sáo lịch sự như vậy, Từ Sâm và Lục Vân dĩ nhiên cũng phải niềm nở chu đáo. Từ Sâm đích thân viết thư đa tạ, Lục Vân sai người nấu ít cháo và chút điểm tâm ngon miệng đưa tặng sang Tây Viên.
- Lão nhân gia ăn cháo này, rất bổ dưỡng.
Trong nhà có lão nhân, việc ăn uống hàng ngày nên để tâm chút thì tốt hơn.
A Trì theo Lục Vân học quản gia, trong bụng cười thầm. Lão nhân gia? Vị lão bá bá kia, à không, vị lão gia gia kia nếu đánh nhau, đoán chừng mười mấy hai mươi nam tử bình thường đều không đến gần được ông ấy. Để lão gia gia húp cháo, ông ấy chịu sao?
Lục Vân mỉm cười dạy nữ nhi:
- Lão công công là trưởng bối, chúng ta dĩ nhiên phải tôn kính. Hàng xóm dù có nhiều nô bộc thế nào nhưng lại do hai đại nam nhân quản lý, khó tránh thiếu tỉ mỉ, chu đáo. Chúng ta là hàng xóm, cái khác không thể giúp, chỉ có thể tặng ít thức ăn bày tỏ tâm ý mà thôi.
A Trì hiểu ý gật đầu:
- Lễ vật không thể quá sơ sài hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/to-hoa-anh-nguyet/2238286/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.